Home TIN MỚI

TIN MỚI

Chồng tôi là người lúc nào cũng tính toán th:iệt hơn với nhà vợ. Mỗi lần về thăm bố mẹ tôi, anh ta chẳng bao giờ chịu mua quà, thậm chí còn để anh trai và chị dâu tôi lo hết tiền ăn uống, bia bọt. Chưa dừng lại ở đó, tối về, anh ta lại xin đủ thứ, từ con gà, con vịt, đến cả chục trứng hay mấy món đồ quý trong nhà. Anh chị tôi tính tình hào phóng, không nề hà gì, em rể xin gì cũng vui vẻ cho, kể cả cái lục bình gỗ hơn 5 triệu cũng tặng không chút do dự. Nhìn cảnh đó, tôi vừa xấu hổ vừa khó xử, đành lén lút đưa tiền cho mẹ mình, nhờ bà gửi lại cho chị dâu để đỡ phần nào. Nhưng được vài lần, chồng tôi phát hiện. Anh ta lập tức nổi giận, lớn tiếng buộc tội tôi “bòn rút” của nhà chồng để đưa cho mẹ đẻ. Điều nực cười là lương của tôi cao gấp đôi anh ta, mọi chi tiêu trong nhà phần lớn cũng do tôi lo liệu. Nếu không vì nghĩ cho con cái, có lẽ tôi đã ly hôn từ lâu. Tháng trước, bố mẹ tôi quyết định phân chia tài sản thừa kế. Tôi không được nhận đất đai, nhưng bố mẹ bù lại cho tôi 500 triệu. Vui mừng, tôi kể với chồng, nghĩ rằng anh sẽ chung vui với mình. Nào ngờ, anh thản nhiên yêu cầu tôi đưa toàn bộ số tiền đó cho bố mẹ chồng để sửa nhà…Đọc tiếp tại bình luận..

Sáng hôm đó, khi vừa thức dậy, tôi thấy một mẩu giấy nhỏ đặt ngay ngắn trên đầu giường: “Bố mẹ đã lớn tuổi, anh quyết định đưa họ về sống cùng.” Đọc xong, tôi như chết lặng. Không thèm bàn bạc trước, chồng tôi tự ý quyết định mọi chuyện, rồi còn để lại thông báo qua loa như thế này. Trong lúc tôi vẫn còn ngơ ngác, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên dồn dập. Chạy ra mở cửa, tôi đã thấy mẹ chồng đứng đó, tay xách túi to túi nhỏ, còn bố chồng thì đang loay hoay lùa cả đám gà qué nhảy tán loạn ra sân. Tôi cố gắng nhã nhặn: “Mẹ ơi, trên này ngoài chợ có đủ cả, gà vịt người ta làm sẵn sạch sẽ, mua về là dùng được ngay.” Nhưng mẹ chồng gạt đi, giọng dứt khoát: “Không có gì bằng đồ quê mình nuôi!” Rồi ông bà dắt nhau đi thẳng ra sau nhà tìm chỗ nhốt đám gia cầm. Mảnh sân sau nhà vốn chật chội, dài rộng chưa đầy ba mét, thế mà giờ đây trở thành cái chuồng nhỏ đầy tiếng kêu quang quác và mùi hôi hám. Tôi nín nhịn cả buổi, cố nói khéo thế nào ông bà cũng không nghe, một mực khăng khăng rằng “sống phải có đồ sạch.” Ba ngày trôi qua trong sự chịu đựng của tôi, còn ông bà thì vô tư như đang ở quê. Chỉ đợi chồng tôi về, tôi không nhịn được nữa, bỏ dở bữa tối, chạy thẳng từ bếp lên phòng khách. Vừa thấy anh, tôi nói liền một mạch, không để ai chen vào: “Anh làm chồng, làm con, cũng phải nghĩ cho em một chút. Nhà mình đâu có đủ rộng để làm nông trại. Em quyết định rồi, hoặc anh nói bố mẹ đưa gà vịt về quê, hoặc… tự anh ra mà chăm…Đọc tiếp tại bình luận…