Home TIN MỚI Page 2

TIN MỚI

Mẹ chồng tôi đã già yếu, trí nhớ không còn minh mẫn như trước. Nhà chỉ có tôi và bà sống cùng nhau, còn chồng tôi thường xuyên đi công tác xa, anh cả thì định cư ở nước ngoài. Mỗi tháng, anh cả đều gửi về 20 triệu để mua yến sào và các loại thuốc bổ, mong bà được chăm sóc chu đáo hơn. Ban đầu, tôi cẩn thận ghi chép, mua đủ thứ bồi bổ cho bà. Nhưng dần dần, tôi bắt đầu nảy sinh lòng tha;m. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi tự nhủ: “Bà cũng chẳng còn minh mẫn, chắc chắn sẽ không nhận ra.” Vậy là, tôi quyết định giữ lại một phần tiền làm của riêng. Số ti;ề;n này, tôi b;í m;ật tích góp vào một tài khoản riêng để lo những việc cá nhân, mà tôi nghĩ chẳng ai có thể phát hiện ra. Rồi một sáng mùa đông, bà ra đi lặng lẽ trong giấc ngủ. Khi phát hiện, tôi run rẩy gọi chồng và người thân đến để lo liệ;u t;a;;ng s;ự cho bà. Hôm lễ nh;;ậ;;p qu;a;n, tôi cùng mọi người vào phòng bà để kiểm tra đồ đạc lần cuối. Lúc dọn dẹp, tôi lật tấm chiếu dưới giường và bất ngờ thấy một tờ giấy A4 cũ kỹ, góc giấy đã ố vàng. Tò mò, tôi nhặt lên và mở ra. Nhưng càng đọc, tay tôi càng run, t;i;m đ;ậ;p loạn xạ, toàn thân sởn gai ốc. Tờ giấy là một lá thư, chữ viết xiêu vẹo nhưng vẫn rõ ràng. Tôi vẫn chưa kịp hoàn h;ồ;n thì anh cả nhìn thấy tờ giấy trên tay tôi, ánh mắt anh ngỏ ý đưa cho anh tờ giấy vì đây có thể là di chúc mẹ để lại. Cầm tờ giấy trên tay, giọng anh nghẹn ngào: – Đây… Đây là thư tay của mẹ… Anh đọc to nội dung lá thư làm tôi cho;á;ng v;á;ng chỉ biết quỳ xuống……Đọc tiếp dưới bình luận

Chiều hôm trước ngày giỗ, ông bà nội ăn mặc chỉnh tề, khăn đóng, áo the. Bà nội ngồi trên sập gụ bên cạnh ông, trong khi các chú bác túa vào nhà với vẻ mặt đầy toan tính. Ông nội hắng giọng yêu cầu tất cả trật tự. Sắc mặt ông không vui, cũng chẳng buồn, chỉ lạnh lùng nói: – Bao nhiêu năm nay, nếu các anh chị chăm sóc cha mẹ được như khi tranh đất lần này, thì cha mẹ đã mãn nguyện lắm rồi. Người ta chỉ tranh nhau chia tiền chia đất, chứ chẳng ai tranh nhau nuôi cha mẹ già bao giờ. Ông tuyên bố rõ ràng: bác cả, các chú mỗi người 200m²; bác cả thêm phần nhà thờ gỗ; các cô mỗi người 100m². Phần còn lại, hơn 300m², dành cho mẹ con tôi. Bác dâu trưởng lập tức g;ào lên phản đối: Bố chia thế không công bằng! Chồng con là trưởng, còn thím ấy chồng đã m;;ất từ lâu, lại chẳng có con trai. Giờ thím ấy lấy chồng thì đất hương hỏa vào tay người ngoài sao? Chú út cũng hùa theo, nói rằng ông bà thiên vị mẹ con tôi, còn trách ông bà xây nhà “cho thiên hạ ở.” Trong khi mấy năm nay chỉ có mẹ tôi chăm ông bà còn các bác các chú không một ai đoái hoài đến. Vậy sao không ai kể ra. Lặng lẽ nghe hết, bà nội tôi mới lên tiếng, giọng bà run run nhưng đầy sức nặng…….Đọc tiếp dưới bình luận