Cha mẹ không nên đối xử bên trọng bên khinh với những đứa con của mình, nhưng thực tế thì cha mẹ rất khó để công bằng. Ví dụ người con còn nghèo thì cha mẹ sẽ quan tâm họ nhiều hơn. Tới lúc phân chia tài sản cũng chẳng thể công bằng.
Loại thứ nhất không nên phân chia là di sản độc nhất
Nếu trong gia đình mà có báu vật của tổ tiên để lại, nếu chỉ có 1 con trai và 1 con gái thì dễ giải quyết, nhưng nếu có nhiều con thì chắc chắn sẽ có những mâu thuẫn.
Thế nên những thứ thuộc về bảo vật của tổ tiên thì ngay từ đầu không nên ép buộc mà phân phát, bởi ngoài giá trị của bản thân món đồ thì nó còn mang giá trị tinh thần hơn.
Không quan trọng bạn đặt nó vào ai, điều quan trọng là nó có ý nghĩa là vật gia truyền của đại gia đình.
Loại thứ hai không nên phân chia là di sản đã được sắp xếp rõ ràng trong di chúc
Cha mẹ không nên đối xử bên trọng bên khinh với những đứa con của mình, nhưng thực tế thì cha mẹ rất khó để công bằng. Ví dụ người con còn nghèo thì cha mẹ sẽ quan tâm họ nhiều hơn. Tới lúc phân chia tài sản cũng chẳng thể công bằng.
Nếu những người con có điều kiện sống tương tốt sẽ cảm thấy bất công vàkhông thừa nhận những sắp xếp trong di chúc sau khi cha mẹ qua đời, chúng sẽ phải đấu tranh đòi sự công bằng tuyệt đối, từ đó sẽ làm giảm bớt hoàn cảnh của chính chúng.
Thế nhưng đây là hành vi bất hiếu, tốt nhất hãy tôn trọng sự sắp xếp của cha mẹ, đó là một tấm lòng hiếu thảo.
Loại thứ ba không nên phân chia là di sản tinh thần và tư tưởng
Tình trạng này thường xảy ra ở những bậc cha mẹ học giả, những người không có nhiều của cải vật chất trong suốt cuộc đời nhưng có nhiều thành tích học tập.
Vấn đề thừa kế không chỉ liên quan đến việc phân phối vật chất mà còn liên quan đế việc kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và việc tiếp nối lòng hiếu thảo, chẳng ai có thể đạt được sự công bằng 100% cả.