Thấy cậu chủ bị liệt giường, cô ô sin ế chồng xin bà chủ cho cưới nào ngờ đêm tân hôn…

Cháu đừng nói vậy, không phải bác khinh cháu mà bác không dám tin…

Thấy cậu chủ bị liệt giường, cô ô sin ế chồng xin bà chủ cho cưới nào ngờ đêm tân hôn... - Hình 1

ảnh minh họa

Chớp mắt một cái cũng đã hơn 6 năm Liên làm ô sin cho nhà bà Hoa, năm nay cô cũng đã 33 t.uổi rồi nhưng chưa có người đàn ông nào hỏi cưới. Thú thật thì đã xác đi làm giúp việc cho nhà người ta thì không còn thời gian đâu mà tìm hiểu yêu đương này nọ. Ngày xưa gia đình khó khăn nên Liên mới phải đi làm ô sin, cô tự nhủ đi làm 1, 2 năm rồi về quê lấy chồng. Vậy nhưng khổ nỗi cứ lần nào định xin nghỉ việc thì bà chủ lại năn nỉ Liên ở lại. Được cái Liên cũng thấy mình may mắn khi vào làm cho gia đình tốt bụng…không như nhiều người gặp phải chủ không tử tế nên bị c.hửi mắng suốt.

Thấy cậu chủ bị liệt giường, cô ô sin ế chồng xin bà chủ cho cưới nào ngờ đêm tân hôn... - Hình 2

Bà chủ của Liên là một người phụ nữ giàu có, tuy thân phận chủ – tớ. Nhưng chưa bao giờ bà Hoa xem liên là người giúp việc, hơn ai hết bà Hoa biết ơn Liên vì suốt 6 năm qua đã thay bà chăm sóc cho người con trai bị liệt nằm một chỗ trên giường. Còn nhớ ngày đó khi Liên vừa xin vào làm giúp việc thấy bà Hoa bảo việc chính của cô là chăm sóc Sơn ( tên cậu chủ ) thì Liên sợ quá đã từ chối. Vậy nhưng vì bà Hoa năn nỉ mãi nên Liên cũng đành gật đầu đồng ý.

Thời gian đầu Sơn không cho ai động vào người nên Liên cũng rất khó để chăm sóc cho anh. Vậy nhưng càng ngày càng nói chuyện thì Sơn mở lòng hơn, Sơn nhiều hơn Liên 2 t.uổi mỗi lần nhìn cậu chủ thì Liên lại thấy thương xót. Nếu như không nằm một chỗ thì bây giờ Sơn đã là một vị tổng giám đốc giàu có và phong độ. Nghe bà chủ kể thì Liên mới biết là ngày xưa Sơn có yêu một cô gái tha thiết, nhưng sau đó cô gái đòi chia tay để đi lấy chồng nước ngoài. Quá đau khổ nên Sơn đuổi theo van xin….không ngờ lại bị tai nạn nghiêm trọng. Tuy không cướp đi mạng sống của Sơn nhưng lại khiến anh đau khổ và chán nản gấp trăm lần khi phải nằm một chỗ. Nhiều lần nhìn cậu chủ cứ buồn bã thì Liên lại nói với bà chủ.

– Sao bác không cưới vợ cho anh Sơn đi ạ. Có vợ rồi thì anh ấy sẽ vui vẻ hơn đấy ạ? Như vậy anh ấy cũng quên đi được quá khứ không vui.

– Bác cũng muốn lắm…nhưng khổ nỗi giờ nó nằm một chỗ thế kia thì cô gái nào dám lấy chứ?

Cứ vậy thời gian trôi qua, cả Liên và Sơn đều ế vợ ế chồng. Nhiều lần bố mẹ Liên dưới quê gọi điện giục cô về lấy chồng mà Liên cũng lo lắng cho thanh xuân của mình vô cùng, dù sao năm nay cô cũng đã 33 t.uổi rồi. Bằng t.uổi cô thì người ta đã lập gia đình có con cái hết cả.

Nghe Liên nói câu đó bà Hoa rớm nước mắt vì bà vẫn nghĩ chắc cả đời này con trai bà không thế lấy vợ được. Tối hôm đó bà Hoa dắt Liên vào phòng để hỏi dò ý Sơn…vừa nghe đến đó thì Sơn đã gật đầu. Vì suốt thời gian qua anh cũng có tình cảm với Liên.

Thế là mọi chuyện ổn thỏa, dù mọi người có dị nghị rằng Liên hám giàu mới đi lấy ông chồng liệt thì cô vẫn mặc kệ. Một đám cưới đẹp như mơ của Sơn và Liên diễn ra trong bầu không khí ấm áp. Sau khi khách khứa về hết thì bà Hoa kéo tay Liên lại rồi thỏ thẻ.