‘Bỏ chung cư để mua nhà mặt đất là quyết định sáng suốt của tôi’

Từ ngày thoát khỏi chung cư, không còn cảnh đợi thang máy giờ cao điểm hay đi bộ 200 mét để lấy ôtô, chất lượng sống của tôi tốt hẳn.

Đọc bài viết “Tôi không muốn quay lại nhà mặt đất sau khi lên chung cư”, tôi rất đồng cảm với suy nghĩ của tác giả Nghin NTT. Tuy nhiên, quan điểm này chỉ đúng một phần, nhất là với những gia đình có điều kiện kinh tế thấp. Ở những trường hợp như thế, nhà chủ yếu ở trong hẻm nhỏ, xây kiểu bịt kín khoảng không, không nắng, không gió, không ánh sáng.

Còn với những gia đình có điều kiện khá giả, ở những khu hiện đại, thậm chí ở biệt thự sân vườn giữa thành phố, chắc chắn chẳng ai lại đi bán nhà mặt đất để lên chung cư cả, dẫu có là chung cư cao cấp.

Bản thân tôi ở chung cư cũng được 10 năm, công nhận rằng loại hình nhà ở này có ưu điểm là an ninh đảm bảo, sạch sẽ, mát mẻ, không có côn trùng. Nhưng cũng có nhiều mặt hạn chế như: giờ cao điểm phải đợi thang máy rất lâu; mua thức ăn hay hàng hóa đều phải xách mỏi tay từ dưới hầm vào thang máy rồi lên tới phòng mình; xe gửi ở hầm luôn bị trầy xước vì lượng xe quá nhiều, chưa kể mỗi lần lấy xe cũng rất vất cả vì họ để sát vào nhau (với xe máy) và thậm chí không có đủ chỗ đậu (với ôtô)…

Chỗ tôi ở, cư dân phải đậu xe kín hết hai bên đường, phơi nắng, phơi mưa, lại rất mất an toàn. Tôi cũng phải đậu ôtô cách chung cư khoảng 200 mét rồi đi bộ vào nhà, thật sự rất bất tiện.

Và rồi, tôi quyết định chuyển ra vùng ven để mua đất, xây nhà. Mảnh đất tôi mua chỉ có diện tích 120 m2 thôi, nhưng lô góc và tôi có thể tự thiết kế theo kiểu nhà vườn. Tất cả những ngóc ngách trong nhà đều có nắng, gió và ánh sáng tự nhiên. Nội thất tôi lựa chọn cũng đều là màu sáng, vì thế không hề có muỗi dù là nhà mặt đất.

Từ ngày thoát khỏi cái chung cư đó, tôi thật sự cảm thấy sung sướng. Không còn cảnh đợi thang máy giờ cao điểm, không còn cảnh đi bộ cả 200 mét để lấy ôtô, chất lượng cuộc sống của tôi được cải thiện đáng kể. Giờ đây, dù có đi siêu thị mua hàng hóa chất đầy cả cốp xe sau, tôi cũng không lo phải xách nặng nữa vì cứ thế phóng xe vào tận cửa nhà. Áo quần, chăn màn, ga thảm nhà tôi lúc nào cũng thơm tho vì được phơi trực tiếp dưới nắng trời.

Dù chợ, các nhà hàng ăn uống, khu vui chơi giải trí có hơi xa nhà một chút nhưng cũng chỉ trong phạm vi 2-3 km là tới. Thế nên, nó không trở ngại gì quá lớn với gia đình tôi, nhất là khi đã có ôtô để di chuyển. Từ nhà tôi vào trung tâm thành phố đi lại cũng dễ dàng. Và một điều quan trọng nữa là tôi không còn cảm giác hồi hộp, lo lắng mỗi khi nghe tin về một chung cư nào đó xảy ra hỏa hoạn.

Nói tóm lại, sẽ chẳng có loại hình nhà ở nào là toàn vẹn. Chung cư hay nhà mặt đất cũng sẽ được cái này và mất cái kia. Tôi không dám khẳng định ở chung cư sướng hơn ở nhà đất vì còn tùy vào nhu cầu sống của mỗi người. Vấn đề là bản thân bạn thấy phù hợp với loại hình nào thì cứ chọn nơi đó mà sinh sống lâu dài. Đừng chỉ nghe theo người khác khen chê rồi nhắm mắt làm theo để rồi vỡ mộng