Đón bà cụ bán rau về nhà phụng dưỡng như mẹ, người đàn ông nhận cái kết đắng sau 1 đêm…

Hải ý thức được việc kiếm đồng t.iền vất vả nên không bao giờ có ý định sẽ tiêu phung phí t.iền của mình vào những việc vô nghĩa. Việc gì đáng, Hải sẵn sàng chi ra cả trăm triệu. Còn việc gì không đáng, 1000 đồng Hải cũng không bao giờ bỏ ra. Với Hải, tờ t.iền nào cũng có giá trị, không cần biết nó lớn hay nhỏ. Không coi trọng giá trị của đồng t.iền thì làm  sao  k.iếm t.iền nhiều được.

Đón bà cụ bán rau về nhà phụng dưỡng như mẹ, người đàn ông nhận cái kết đắng sau 1 đêm... - Hình 1

Ảnh minh hoạ

30 t.uổi, Hải có một cơ ngơi mà nhiều người bằng t.uổi, thậm chí là nhiều t.uổi hơn cũng phải mong đợi. Nhìn những thành quả mà mình đạt được, Hải tin, bố mẹ Hải ở trên trời biết được chắc chắn sẽ rất vui. Phải, bố mẹ Hải mất từ khi Hải còn nhỏ nên tất cả những gì có được ngày hôm nay đều là do sự cố gắng của Hải mà thành. Cũng đã từng phải rất cực khổ mới kiếm được đồng t.iền, phải trải qua những tháng ngày đói khổ nên Hải mới có những suy nghĩ như vậy. Người hiểu sẽ ngưỡng mộ, coi Hải là tấm gương để học tập. Người không biết sẽ nói Hải ki bo, kẹt xỉ. Nhưng Hải chẳng quan tâm, Hải sống cho bản thân mình kia mà.

Hải rất ít khi ăn ngoài dù chỉ sống có một mình. Dù bận rộn đến mấy, Hải cũng cố gắng mua đồ về nhà nấu cơm. Hải thích bữa cơm gia đình lắm và đã từ rất lâu rồi, Hải chẳng còn biết nó là gì. Dừng  xe  lại chỗ bà cụ già đang  bán rau , Hải thường tìm đến những người như vậy để mua rau. Hải thương họ, t.uổi cao rồi mà vẫn phải làm việc vất vả để kiếm sống.

– Cụ ơi, cho con bó rau? – Hải cất giọng nhẹ nhàng

Bà cụ nhanh chóng cho rau vào túi trao cho Hải và câu nói tiếp theo của bà cụ khiến Hải ngã ngửa:

– 50 ngàn của chú!

Hải choáng, thực sự choáng. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hôm nay là lần đầu tiên Hải biết đến có người bán 1 bó rau muống giá 50 ngàn.

– Cụ ơi! Sao đắt vậy ạ! Cụ bớt được được không?

– Chú có mua không đây?

Thấy đắt quá, thực sự bó rau muốn đó không đáng bỏ ra 50 ngàn. Giờ bỏ đi thì ngại, Hải kiên trì mặc cả từng 1000 đồng một. Cuối cùng bất thành, trả t.iền cụ mà Hải ấm ức:

– Sao cụ bán đắt vậy? Cụ bán thế này, còn ai dám mua nữa. Chẳng lẽ cụ chỉ đi bán một lần!

Cầm t.iền trong tay, tự nhiên cụ lại ấp úng.

– Vì tôi cần t.iền mua quan tài chú ạ. Tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa mà trong người không có 1 đồng. Con cái thì…? Xin lỗi chú, tôi gửi trả lại chú t.iền thừa này.

Hải ngơ ngác, hóa ra là cụ có lý do cả. Hải định hỏi tiếp đằng sau sự ngập ngừng của chữ con cái kia là gì nhưng lại ngại. Nhìn bà cụ nghèo khổ, vẫn phải đi bán rau để nuôi con trai, Hải thực sự xót xa. Nhìn bà cụ, tự nhiên Hải lại thấy thấp thoáng bóng dáng của mẹ năm nào. Bất giác Hải thốt lên:

– Bác về nhà con đi, con mất bố mẹ từ nhỏ, luôn mong có cuộc sống gia đình. Bác về sống với con cho vui cửa vui nhà. Con mời chân thành bác ạ!

Bà cụ rơi nước mắt trước sự chân thành của Hải. Bà đồng ý. Mái nhà vắng tanh của Hải bỗng chốc ấm áp lên lạ thường. Đi làm về, Hải đã có bữa cơm ngon dẻo chờ sẵn. Cảm giác gia đình năm xưa lại trở về khiến Hải thấy ấm lòng. Hải cũng thật lòng coi bà cụ như mẹ ruột, hết lòng phụng dưỡng. Một tháng trôi qua, đã có sự tin tưởng nhiều, Hải cứ nghĩ, mình đã có mẹ thứ 2. Ai ngờ…

Đêm đó Hải uống hơi quá chén về muộn. Bà cụ đã ngủ rồi mà cửa đóng bây giờ thì tạo ra tiếng động rất to. Sợ bà thức giấc, Hải quyết định chỉ khóa cổng chứ không khóa cửa. Với lại khu nhà Hải, an ninh vô cùng tốt, có người tuần tra đêm mà. Để rồi…

Uống hơi nhiều nên gần sáng, Hải tỉnh dậy ra ngoài uống chút nước cho đỡ khô miệng thì c.hết đứng trước cảnh tượng đó. Một gã lạ mặt đang lôi kéo bà cụ, Hải định xông lên nhưng nghĩ người quen nên bà mới không la hét, mà nhìn bộ dạng lấm lét của hai người, Hải lại sinh nghi. Núp sau cửa, Hải c.hết đứng trước những gì nghe được:

– Thằng con nuôi của bà giàu có thế. Bà không trộm của nó ít t.iền cho tôi đi. Mấy tháng nay bà không đưa tôi t.iền, tôi đ.ánh b.ạc bằng gì hả?

– Không bao giờ tôi l.àm c.huyện đ.ó. Nó là người ngoài mà con thương tôi hơn anh, đứa con tôi dứt ruột sinh ra.

– Bà nói nhiều thế, bà có lấy không hay để tôi tự lấy. Bà c.hết quấn chiếu được rồi, cần t.iền mua quan tài làm gì chứ, đưa hết t.iền đây!

Hải bực quá. Không ngờ bà cụ lại đáng thương đến vậy. Tên con trai của bà cụ, đúng là đáng c.hết. Sinh đứa con như vậy, chắc cụ đau lòng lắm.

– Buông mẹ tôi ra không tôi báo ông an đấy! Và anh rời khỏi nhà tôi ngay.

Sự xuất hiện của Hải làm gã đó hốt hoảng, đẩy bà cụ ngã rồi chạy luôn. Hải lao nhanh đến, đỡ bà cụ dậy. Nhìn bà cụ rơi nước mắt nhìn theo đứa con nghịch tử, Hải xót xa:

– Có con đây rồi mẹ ạ!

Cuộc sống luôn có những điều kì diệu như thế này thì có phải  thế giới  này sẽ tươi đẹp biết bao nhiêu không? Nhiều lúc, tình người, còn đáng quý hơn cả tình thân.

Theo Webtretho