Bố chồng không cho phơi tã của cháu ở dây phơi. Bắt mang ra hàng rào phơi và chuyện đau đớn sau đó

5280

Các mẹ ơi, cho em nhiều chuyện chút! Sau một loạt bài em trên web nhà mình về vụ mẹ bầu ôm 2 con nhảy cầu ở Nghệ An thì vô tình có đọc được những dòng tâm sự rất chua chát của một mẹ đã từng sống trong cảnh lầm lũi, tủi nhục và ấm ức khi đem con về nhà chồng sinh sống.

Trong đó là những trải nghiệm đầy ám ảnh chứa đựng nhiều thông điệp mà em tin rằng các mẹ bỉm sữa khi đọc vào sẽ phải thấy mình cần phải quyết liệt hơn nữa. Vì đây là tâm sự thật của mẹ nên có lúc mệt, mẹ dừng, em tập hợp tại đây thành một câu chuyện và xin phép mẹ được trích nguyên văn cho các mẹ cùng sẻ chia ạ:

T đã từng chải qua (tức là chuyện mâu thuẫn mẹ chồng – dâu con). Gặp phải bố mẹ chồngg tai quái. T và anh là người Bắc nhưng làm việc ở trong nam. Tình cờ quen nhau. Yêu nhau. Sống thử rồi có bầu. Dẫn nhau về quê cưới. Rồi ở lại quê luôn. Ở nhà anh ta được 3 ngày thì bố mẹ chồng bắt cất nồi cơm điện với bếp ga đi.

Nói T không có công ăn việc làm mà dùng nồi cơm điện với bếp ga thì ngang với thuê người nấu. Rơm đè nặng khổ đám đất nhà ông… Bố mẹ đẻ T có gom góp cho T được 3 chỉ vàng, nó cũng đè cổ T ra tháo khi chưa kịp ấm hơi. T mới về làm dâu, họ hàng bên nhà chồng còn chưa nhớ được hết mặt chứ đừng nói người cùng làng cùng xã.

Có hôm T đang quét ở sân. Có vài người đi qua cổng. Bà mẹ chồng ra chửi T sấp mặt luôn vì cái tội không chào… Nhà nó đi ngoài đường còn T trong sân. Sân ở nhà quê thì vừa rộng vừa dài. Không lẽ T phải canh chúng nó đi qua để chạy ra chào hay sao?…

Vâng! Còn rất nhiều việc ấu trĩ, khốn kiếp mà T muốn kể ra đây…rất rất nhiều mọi người ạ… Bố mẹ chồng thì nanh nọc ghê gớm. Thằng chồng thì nhu nhược. Và rồi cũng đến ngày T sinh con.

T sinh vào cuối tháng 4. Mẹ đẻ T đang pải ở viện chăm bà cố bị ung thư giai đoạn cuối. Đời T đã khổ còn cực. Chỉ biết trông chờ vào bà mẹ chồng. Trời mùa hè rồi mà bà mẹ chồng ngủ đến 7h chưa dậy. T phải ngồi bế con xuốt đêm vì con khóc. Kinh nghiệm chăm sóc con T chưa có. T rất hoảng sợ. Đến sáng thì T gần như lả vì vừa đau vết khâu vừa mệt vừa đói.

Chồng T ngủ như chết không hề giúp đỡ gì T. 6h sáng T có nhờ anh ta dậy cắm cơm và luộc mấy quả trứng cho T ăn. Khi A ta nấu cơm xong. A ta ra chợ mua đồ về là 7h thì bà mẹ chồng mới dậy. Đứng giữa hè nhà chu chéo, méo giật chửi T “Con môi thâm mắt trắng dã, M xúi chồng mày nấu cơm ăn riêng. Mày sợ tao ăn mất phần mất miếng”.

Cứ thế chửi T 1 ngày 4 lần từ sáng, trưa, chiều đến 10h đêm….. Chồng T lúc đó có lên tiếng nói “Con cắm cơm cho cả nhà ăn. Tại sao mẹ lại chửi nó thế” thì bà mẹ chồng tốc váy gào nào là “Tao đẻ mày rách… ra để bây giờ mày bênh nó. Không có Tao sao có mày”… rồi 1 lô 1 lốc những chuyện ngày xửa ngày xưa… “Tao nhịn ăn nuôi mày”….vân vân và vân vân.

Tất cả vẫn chưa phải là cao trào. Bởi những chuyện đó T vẫn cắn răng chịu đựng được. Đỉnh điểm của mâu thuẫn là bố chồng T không cho phơi tã của cháu ở dây phơi. Bắt mang ra hàng rào phơi. Khổ cái đời mẹ con nhà T. Là kiến nó ngửi hơi sữa. Nó bím vào tã.

Nó cắn con T còn đỏ hon hỏn. T phải bật đèn pin lên soi và bắt từng con 1. Không chịu đựng được cảnh chửi rủa, cảnh đày ải này nữa, T có nói với chồng ra xin bố mẹ cho T về ngoại chơi 1 tháng. Nhưng bố mẹ chồng nhất quyết không đồng ý vì còn đỏ hon hỏn mà về ngoại thì sợ mang tiếng làng xóm…. Dài quá T không còn sức kể tiếp….

…Mình đang làm việc, đến trưa về m sẽ lại tiếp tục viết cho mọi người đọc…

…Xin chào các mẹ đã quan tâm và gửi lời động viện đến mình. Bây giờ mình sẽ lại tiếp tục nói ra những chặng đường bi thương và đầy nước mắt mà 2 mẹ con nhà em đã phải trải qua.

…Mãi về sau này T mới biết lý do vì sao mà bố mẹ chồng lại nanh nọc với m như thế. Nguyên nhân đầu tiên là do em không có công ăn việc làm (vì em bỏ việc trong Nam để theo chồng về quê). Ông luôn gọi T là con gà mái chân chì, ăn bám vào con zai ông bà. Khi T còn mang bầu, việc chợ búa là do chồng T đảm nhận hết, anh ta đi chợ mua đồ về cho T nấu.

Cứ hôm nào anh ta mua đồ tươi về bà mẹ chồng lại đứng chống hông, đứng dạng giữa hè chửi T là con môi thâm mắt trắng giã mày đã làm được cho cái nhà này cái gì mà đòi ăn sung mặc sướng. Các bạn thử xem vào hoàn cảnh của T liệu các bạn còn nuốt nổi hay không?

Trước T sống ở trong Nam, T được 51kg nhưng khi chuyển về Bắc ở đến khi đẻ T chỉ còn được 49,5kg. Suốt thời gian mang thai ở nhà chồng T không hề tăng 1kg. Bác hàng xóm là người thấu hiểu và luôn động viên T…

…Công việc hằng ngày của T là nấu 3 bữa cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, khi rảnh T vào mở tivi xem thì bố chồng rút dây điện và giấu điều khiển tivi không cho T xem. T vào giường nằm thì mẹ chồng chửi T là nằm ườn người ra. Rồi chồng T mua 1 cái tivi khác để trong phòng ngủ của vợ chồng. Khi chồng ở nhà anh ta mở thì không sao, khi anh ta đi làm, T mon men mở thì ông dập cầu dao điện…

Ngày T ra viện đẻ, trong viện lúc đó có rất nhiều mẹ đau đẻ kêu khóc vật vã, mọi người thân phải sốc nách dìu đi đi lại lại, mẹ chồng T bĩu môi và nói “Đẻ thì ai chả đau mà kêu với khóc ngứa mắt”. T lúc đó rất đau cũng chỉ biết cắn chặt răng, ngồi im ở mép giường, bấu tay vào thành giường không dám khóc thành tiếng.

Hãi hùng chuỗi ngày mẹ chồng chăm con dâu ở cữ

Vì T đẻ vào đêm nên mẹ đẻ T chưa ra kịp, T đẻ thường chỉ bị tự rách nên khâu 4 mũi. 1h30p đêm con T chào đời. Khi các bác sĩ trao cháu cho bà ấy, và chồng bế T sang phòng nằm thì bà đặt cháu xuống giường luôn. Cháu có khóc thì bà ấy nói kệ nó, không được bế nhiều nó quen hơi rồi suốt ngày phải bế trên tay, rồi không làm được việc gì có mà bốc c… ăn.

…Thôi m không kể nữa… bởi nói ra còn rất nhiều chuyện. Nhớ lại đau lòng lắm các mẹ ạ….

Khi con m được 19 ngày tuổi m bế về ông bà ngoại.

Còn m đã xin được 1 công việc ổn định ở bệnh viện. Con m năm nay đã vào lớp 3. M cũng đã mua được 1 căn nhà cấp 4 cũ để 2 mẹ con có nơi đi về.

Chuyện mà T kể đã được 9 năm rồi các mẹ ạ. Thời gian đó T cùng quẫn lắm. Cũng bế con ra cầu tự tử nhưng nhìn nhóc ngây ngô, rồi lấy tay lau nước mắt cho mẹ, T không còn can đảm để nhảy xuống dòng sông đó nữa. T bế con về quyết tâm làm lại từ đầu.

9 năm rồi, thời gian cũng đủ lâu để nguôi ngoai đi nỗi tủi nhục. Nhưng con người T bây giờ không còn được bình thường như bao người bình thường khác nữa. T bây giờ không thích nói chuyện. Cũng không thích cười đùa nữa. T bây giờ hay bị kích động, dễ nổi nóng. Ngoài công việc đi làm hằng ngày, T chỉ thích ở trong nhà nằm ngủ. Không giao du. Không tiếp xúc. Bởi T không còn biết cách gần gũi người khác như thế nào.

Đọc xong câu chuyện của mẹ này mà em rớt nước mắt. Nhớ lại hồi đó cũng một thân một mình nuôi con mà em còn bị nhà chồng lúc nào cũng đay nghiến ăn bám chồng đó chứ! Mình mới sinh đẻ, không gởi con được cho ai chăm thì làm sao có thể đi làm, kiếm ra tiền. Sinh xong ở nhà cũng vì vậy mà trở thành một cái tội.

Mẹ chồng em thậm chí còn cố tình nấu ăn riêng để em biết ý tự lo riêng nữa kia. Giờ em đã có công việc, dư sức nuôi con nên nghĩ lại mọi chuyện còn bình tâm mà kể chứ phải như hồi đó chắc em cũng lồng lộn lên vì ức chế chịu không nổi. Thế nên từ sau kinh nghiệm của mình lần đó em rút ra được vài điều:

Thứ nhất: Dù làm mẹ, sinh đẻ, chăm con, chúng ta vẫn phải có một công việc của riêng mình để nâng cao giá trị bản thân. Đàn bà bây giờ thiếu gì người vừa đảm đương được việc nhà, việc con vừa thành công trong xã hội với những công việc mà họ yêu thích. Vậy thì tại sao mình cũng như họ mà lại không làm được?

Thật ra, làm mẹ sẽ cho mình rất nhiều ưu điểm mà người khác không thể có được. Chúng ta kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn, có động lực tốt hơn để sẵn sàng đối phó với mọi khó khăn trước mắt.

Sinh xong cũng là lúc mà người phụ nữ bắt đầu suy nghĩ trưởng thành và sâu sắc hơn. Chính quan niệm sống thay đổi như thế này sẽ giúp rất nhiều mẹ đạt được những thành công mới trong công việc.

Giải đáp thắc mắc của các mẹ: Ở cữ làm gì để đẹp da?

Thứ hai: Đi làm để phòng khi bất trắc. Chắc chắn không ai muốn gia đình phải đến đường cùng tan đàn xẻ nghé. Nhưng chẳng may bất hòa vợ chồng dẫn đến ly hôn thì những người mẹ như chúng ta sẽ biết bám víu gì. Chính vì nghĩ đến điều này mà em quyết tâm phải có công ăn việc làm để tự sức mình nuôi được con chứ không nhờ vả ai cả.

Khi có biến cố tình cảm xảy ra, cha mẹ ly hôn đứa con vẫn còn có chỗ dựa khi tuổi còn quá nhỏ. Hơn nữa, vợ chồng có ly hôn thì con cũng cần mẹ săn sóc nhiều hơn. Do vậy, nếu mẹ không vững vàng về tài chính và mọi mặt thì chắc chắn sẽ rơi vào khủng hoảng ngay.

Thứ ba: Khi đi làm, giá trị người phụ nữ sẽ được nâng cao. Không cần biết mẹ làm văn phòng, ở công xưởng hay kinh doanh online, chỉ cần các mẹ dùng sức lao động và trí óc của mình thì sẽ càng được trân trọng hơn. Người đàn ông ra ngoài đi làm nuôi vợ con thì cũng có lúc thăng trầm.

Chính vì vậy họ cần người vợ của mình phải đủ mạnh mẽ. Ngoài ra, khi làm việc, tiếp xúc với nhiều người, học hỏi được thêm nhiều thứ các mẹ sẽ tự tin hơn về bản thân để hoàn thành tốt mọi việc từ nhà cửa, con cái đến công việc ngoài xã hội. Chồng con vì thế mà sẽ càng trân trọng mẹ hơn!

Cũng đã dài dòng rồi! Chỉ mong những lời nói nho nhỏ này sẽ giúp các mẹ sau sinh tìm được lối thoát cho mình thay vì cứ mãi quẩn quanh ở nhà và chịu đựng những mâu thuẫn mẹ chồng, con dâu.

Theo WTT