Nghĩ tới đêm bị dính bầu, tôi càng điên hơn, thấy mình quá hư hỏng, bẩn thỉu, chơi bời.
Tôi 24 tuổi, có con 8 tháng tuổi, vì lỡ có bầu nên phải cưới. Dù không thích chồng nhưng không hiểu sao trong một hôm buồn chán, tôi tìm đến anh ta và có bầu, dù anh ta nói đã kiểm soát để không có con. Giờ mỗi lần nhìn con, tôi lại trách mình rồi trách chồng để mình rơi vào cảnh khổ như thế này. Từ một người xinh đẹp, năng động, từ khi có thai tôi trở nên chậm chạp, ngại giao tiếp, lôi thôi, thất nghiệp vì phải đến chỗ chồng làm ở.
Sau sinh, tôi ở nhà mẹ đẻ. Vì tôi thất nghiệp, mà mẹ lại giận từ lúc tôi lỡ có bầu nên chửi mắng suốt ngày bằng những từ ngữ rất khó nghe. Có những đợt, đêm nào tôi cũng khóc, chỉ muốn nhảy sông tự vẫn nhưng nhìn con lại không đành. Tôi có điểm yếu là vụng về, không tự trông con được, con bé lại theo bà ngoại nên thương con tôi cố ở lại. Cũng có lần tôi đưa con lên ở với chồng, con ốm nên sợ. Mà lên đó, tôi sợ phải gần gũi chồng. Mỗi lần bế con ngủ, nghĩ lại chuyện ấy tôi như bị điên, rồi đánh con. Nghĩ tới đêm bị dính bầu, tôi càng điên hơn, thấy mình quá hư hỏng, bẩn thỉu, chơi bời.
Xác định lên với chồng là tôi tự làm hết mọi việc, chồng không giúp được gì vì anh ta rất lười. Bảo đi làm về trông con mấy tiếng buổi tối để tôi đi dạy ở trung tâm kiếm thêm tiền mà không làm được. Chồng lùn hơn tôi, lại xấu, đi ra ngoài cùng nhau rất ngại. Cũng có thể vì thế nên chuyện quan hệ vợ chồng không được thoải mái. Anh ta còn bị sâu răng, mồm rất hôi, người bẩn, ngày nắng nóng chỉ tắm một lần, mùa đông thì mấy ngày mới tắm. Có lẽ nhiều người sẽ bảo rằng sao không thích còn ngủ với anh ta? Đúng là tôi ngu ngốc nên mới như vậy. Giờ chỉ mong con 2 tuổi, cứng cáp, có thể đi trẻ được để tôi đi làm. Và tôi sẽ ly dị chứ thực sự quá chán rồi. Tôi nghĩ chỉ kiếm thật nhiều tiền, sống không phụ thuộc mới khiến mẹ có cái nhìn khác về mình.