Mặc gia đình cấ:m c:ản tôi vẫn cưới vợ b:ạ:i l:iệ:t về làm vợ. Đ:êm tân hôn tôi ‘s:ư:ớ:ng phát đ:i:ê:n’ được em cho thấy th:ứ ấ:y

Đêm tân hôn, tôi đang định đi ngủ sau cả ngày mệt nhoài thì vợ đẩy xe lăn đi vào và rồi…

Chu cấp cho bạn gái suốt 8 năm, quá sốc chứng kiến người yêu tay trong tay đính hôn chàng trai khác

Tôi năm nay 30 t.uổi, đang làm nhân viên cho một công ty vốn đầu tư Nhật Bản. Lương lậu khá ổn lại thêm vẻ ngoài điển trai nên tôi được không ít các cô gái vây quanh. Nhưng tôi thừa biết họ tới với tôi vì mục đích gì, có lẽ vậy nên tôi rất kén chọn trong chuyện yêu đương và kết hôn.

Em là em gái thằng bạn thân của tôi. Nhà em ở miền biển, bố mẹ em mất sớm trong một lần đi biển đ.ánh cá và gặp bão. Một mình thằng bạn tôi nuôi em khôn lớn và ăn học. Lên đại học, nó sợ em gái ở quê buồn nên tìm cách chuyển hồ sơ cho con bé lên thành phố học cùng luôn.

Tôi ngưỡng mộ nó cả về cách sống lẫn học tập. Thế nhưng số phận có lẽ đã quá nghiệt ngã với nó và em. Nó mất trong một lần giúp tôi đưa bố đi viện. Nghe bố tôi kể lại, hôm đó nếu như thằng bạn tôi không đẩy bố tôi ngã khỏi xe thì bố đã không thể sống. Tôi mang ơn nó và tôi hứa nhất định sẽ chăm sóc em suốt cuộc đời.

Bất chấp cưới vợ bại liệt về, đêm tân hôn tôi sướng phát điên được em cho thấy thứ ấy - Hình 1

Nhìn em đau khổ và lầm lũi mỗi ngày khiến tôi vô cùng áy náy. Em tránh mặt tôi liên tục vì em nghĩ, anh trai em mất là do tôi. Nhưng tôi không thể bỏ mặc em nên kiên trì theo dõi và âm thầm chăm sóc em. Đến khi em ra trường được 1 năm, em mới chấp nhận tôi và chúng tôi chính thức yêu nhau từ đó. 1 năm sau, khi công việc của em và tôi ổn định, tôi ngỏ lời muốn về chung một nhà.

 

Bố mẹ tôi rất vui mừng đồng ý. Nhưng tai họa ập đến với em một lần nữa. Hôm đó, tôi cùng em trở về nhà em ở quê để thắp hương cho bố mẹ, anh trai em và cũng là xin phép họ hàng cho tôi được cưới em thì hai đứa gặp t.ai n.ạn. Tôi may mắn chỉ bị gẫy tay nhưng em thì bị liệt hai chân.

Tôi đau đớn ước mình là người ngồi thay trên xe lăn thay cho em. Cái ngày định mệnh đó cũng chỉ cách ngày cưới chúng tôi 3 tháng. Em đòi hủy hôn cho bằng được. Cả nhà tôi và tôi đã phải thuyết phục em rất nhiều. Thậm chí tôi còn quỳ gối xin em cả tháng trời ở bệnh viện rồi em cũng đồng ý.

Bất chấp người ta bảo tôi “điên”, bảo tôi có vấn đề khi vẫn quyết tâm lấy em nhưng tôi không quan tâm. Với tôi, em không chỉ là người yêu mà còn là mạng sống của tôi nữa.

Đêm tân hôn, tôi uống nhiều nên mệt mỏi tính đi ngủ, vì dù sao em như vậy cũng khó mà động phòng được. Đang nằm trên giường suy nghĩ thì em đẩy xe đi vào và nói “Bọn mình không tân hôn à chồng”. Tôi cười cười tiến đến ôm vợ, “anh sợ em mệt với lại…”. Bất ngờ cô ấy đẩy tôi lên giường và rồi lấy hết sức lực vịn tay vào xe lăn và đứng dậy, em men theo giường tiến đến gần tôi.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mà nước mắt trực trào. Hóa ra, không phải lúc buồn người ta cũng khóc, tôi hạnh phúc quá đỗi khi thấy em như thế. Em thở dốc nhìn tôi nhưng tôi hiểu, em đã cố gắng thế nào. Tôi ôm em thật chặt và nói “anh sẽ chiến đấu với em, nhất định, phải cùng anh đi đến hết cuộc đời này đấy nhé”. Tôi không biết người khác thế nào nhưng với tôi, đêm tân hôn đó là đêm ngọt ngào và hạnh phúc nhất cuộc đời này.