Lần đầu về ra mắt, tôi rất sợ bị bố chồng tương lai chê bai ngăn cản nhưng ai ngờ ông lại đồng ý luôn.
Cuộc đời tôi chẳng có mấy điều vui vẻ, ngay từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ mồ côi không biết cha mẹ mình là ai. Tôi sống trong cô nhi viện và tự nhủ rằng phải cố gắng học hành để thoát khỏi nơi này, rồi sẽ thay đổi cuộc đời mình trở nên tốt đẹp hơn. Nhiều đêm nằm nghĩ cho số phận mình mà tôi rơi nước mắt.
Hết lớp 12 tôi thi đỗ vào một trường cao đẳng. Lúc này tự thân tôi phải lo liệu, đi làm kiếm tiền để trang trải việc. Sau khi ra trường, tôi vào làm ở một khu công nghiệp. Tại đây, tôi quen chồng làm công nhân ở đó. Dù biết hoàn cảnh của tôi không cha không mẹ nhưng anh vẫn một lòng yêu thương. Anh tâm sự: “Dù cuộc sống không giàu có nhưng anh sẽ cố gắng lo cho em và chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng gia đình hạnh phúc”. Tôi cũng thầm mong rằng chỉ cần một mái ấm là đủ lắm rồi, chẳng dám mơ ước cao sang.
Hoàn cảnh của chồng tốt hơn tôi vì anh còn có bố, còn mẹ đã qua đời khi anh lên 10 tuổi. Bố một mình sống cảnh “gà trống nuôi con”. Lần đầu về ra mắt, tôi rất sợ bị bố chồng tương lai chê bai ngăn cản nhưng ai ngờ ông lại đồng ý luôn. Thế là chỉ trong một năm yêu nhau, chúng tôi trở thành vợ chồng.
Sau khi cưới, hai vợ chồng tôi sống chung với bố chồng. Ông là người chăm chỉ siêng năng, rất tằn tiện và đối xử chân thành với tôi như bố ruột. Đôi lúc tôi còn nghe ông khen ngợi tôi với hàng xóm là con dâu tốt bụng, chu đáo và đoan trang.
Chúng tôi chưa vội sinh con vì tính để vài nữa kinh tế ổn định rồi mới đẻ. Bố chồng cũng ủng hộ điều đó. Nhưng ai ngờ một lần chồng đi làm tăng ca buổi tối gặp tai nạn qua đời. Anh ra đời không để lại một lời trăng trối nào khiến tôi và bố suy sụp một thời gian dài. Tôi thực sự không biết cuộc đời mình sẽ đi đâu về đâu, vừa cưới nhau mới được một năm đã thành góa phụ.
Rồi chỉ khoảng nửa năm sau khi chồng tôi qua đời, bố chồng đau buồn nên đổ bệnh tai biến liệt một bên. Nỗi đau mất chồng vừa nguôi ngoai, giờ tôi lại phải chăm bố chồng nằm đó. Đúng là bao nhiêu nỗi khổ dồn nén lên tôi, nhiều lúc tôi nghĩ không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Thời gian trôi đi, tôi sống chăm bố chồng được 2 năm và ông xem tôi như con gái trong nhà. Bố chồng cũng nỗ lực tập luyện khiến bệnh tình thuyên giảm. Hàng ngày ông đã chống nạng đi lại được. Rồi một hôm trời mưa gió, ông bỗng gọi tôi vào phòng, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Khi hai bố con ngồi với nhau ông bỗng lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm và nói: “Đây là quà bố tặng con, giờ con lấy tiền này đi mua một căn nhà mới mà ở, rồi tái hôn đi. Con còn trẻ sẽ có nhiều cơ hội làm lại cuộc đời. Sau này mà có chồng mới rồi thi thoảng về thăm bố là được”.
Nghe bố chồng nói xong, nước mắt tôi cứ chảy ròng ròng. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại được đối xử như thế, nhưng tôi đã coi bố chồng như người thân, bố đẻ của mình. Tại thời điểm này, tôi không thể bỏ bố mà đi được. Tôi sẽ tiếp tục sống với bố như thế rồi cái gì đến sẽ đến!