Mẹ chồng mất mà chị dâu vẫn tỉnh bơ, cũng không khóc thương chút nào khiến ai cũng b-ự-c m/ình ch/ử//i ‘đồ m-á–u lạnh’: Đến khi chị đến gần đưa ra tờ giấy, cả họ đều im lặng, cúi gằm mặt xấu hổ

Từ nhỏ tôi đã có tính tình khác người, rất hiếm khi thể hiện thái độ hay suy nghĩ của mình. Vì thế mà tôi ít bạn chơi và chẳng ai muốn kết thân. Mẹ rất lo lắng về tôi và luôn tâm sự: “Con mà không thay đổi tính nết thì sau ra xã hội sẽ rất khó hòa đồng”. Tôi vẫn mặc kệ, tôi nghĩ bố mẹ sinh con trời sinh tính, giờ tôi như vậy thì có thay đổi cũng khó, bản thân tôi cũng chẳng làm hại ai cả.

Rồi tình cờ sau khi học xong ra trường, tôi gặp được chồng. Tính tôi khó như vậy nhưng anh vẫn quyết tâm chinh phục bằng được. Chỉ sau nửa năm tán tỉnh, tôi đã nhận lời yêu. Lần đầu về ra mắt nhà chồng, mẹ chồng thể hiện không ưa tôi ngay từ những giây phút đầu tiên. Nguyên nhân là tôi xuất thân ở quê, không phải ở thành phố.

Nhưng chồng tôi rất yêu tôi và kiên định trong tình yêu nên sau cùng mẹ chồng đã đồng ý cho đám cưới. Nhà chồng có 3 anh em trai, tôi nghe nói ai cũng được mẹ chồng lo cưới xin hoành tráng. Nhưng đến tôi thì do bà không ưng nên chỉ tổ chức qua loa, thậm chí không cho của hồi môn.

Nhà chồng rất rộng, có 5 tầng nên mỗi gia đình sống một sàn 100m². Chúng tôi cũng được bố mẹ chồng cho một sàn ở đó nhưng chuyện cơm nước thì cả gia đình vẫn ăn chung, hàng tháng góp tiền cho mẹ chồng đi chợ nấu nướng.

Nhưng tôi để ý, mỗi lần ăn cơm xong, hai chị dâu đều trốn việc cứ để tôi phải rửa bát và ngồi tán gẫu vui vẻ với mẹ chồng ở phòng khách. Tôi có cảm giác như mẹ chồng xem thường tôi thân phận ở quê, không được bằng các chị dâu nên hay bắt làm.

Không khóc khi mẹ chồng mất, tôi bị gia đình chồng gọi là đồ máu lạnh, đến khi tôi nói một câu thì ai cũng im lặng xấu hổ-1

Cách đây nửa năm, mẹ chồng tôi bị xuất huyết não và phải vào viện liên tục. Trong thời gian nằm viện, 3 gia đình chị em chúng tôi bàn bạc kế hoạch thay phiên nhau mỗi nhà một tuần để chăm sóc. Nhưng các chị dâu đưa ra lý do bận công việc và con cái. Thay vào đó, đến tuần chăm họ lại thuê người, còn tôi do không có tiền nên phải tự tay chăm sóc mẹ chồng.

Lúc mẹ chồng ra viện, bà phải ngồi xe lăn và không thể lo cơm nước cho cả gia đình được, lúc này cả nhà lại ăn riêng. Nhưng không ai nhận nấu cơm nước cho bố mẹ chồng, vợ chồng tôi lại phải nhận việc này.

Do công việc của tôi cũng rảnh rỗi nên hàng ngày, tôi đều đưa mẹ chồng ra tắm nắng, tối đến lại massage cho cơ thể bà đỡ buồn bực. Dù biết trước đây bà không hề ưa tôi nhưng tôi nghĩ dẫu sao cũng là mẹ của chồng nên cố gắng hết sức có thể. Hơn nữa, tôi cũng muốn làm việc tốt để tích đức cho con cái mình sau này.

Tháng trước, tình trạng của mẹ chồng tôi đột ngột trở nên tồi tệ, một ngày trước khi bà mất, tinh thần rất tốt, bà nắm chặt tay tôi rồi thể hiện ánh mắt đầy biết ơn. Chiều hôm sau, mẹ chồng ra đi thanh thản, có lẽ đây là một sự giải thoát cho bà.

Trong đám tang mẹ chồng, các chị dâu khóc rất nhiều nhưng tôi không rơi một giọt nước mắt. Tôi nghĩ quan trọng là lúc sống cùng nhau thế nào, mất rồi có khóc cũng không giải quyết được gì. Xong xuôi mọi việc, họ tụ tập lại mắng tôi là “đồ máu lạnh”. Tôi tức quá phản bác trước tất cả anh em họ hàng: “Mẹ bị ốm như thế, ai là người quan tâm và chăm nom bà? Các chị luôn lấy lý do với muôn vàn thứ bận bịu ai mà biết được. Lúc đó chỉ có mỗi mình em ở bên mẹ, em còn không kêu than một lời, các chị muốn gì nữa?”.

Nghe tôi nói câu đó, các chị dâu và nhà chồng im bặt không dám nói gì. Và dường như họ cảm thấy xấu hộ vì cách cư xử trước đây. Còn tôi, tôi không định bóc mẽ các chị nhưng chính họ đã đổ lỗi cho tôi trước.