Trong cơn bão, tiếng thét chói tai của mẹ khiến tôi giật mình. Mẹ tôi đã ‘ra đi’ như thế, để lại tôi với nỗi day dứt suốt cuộc đời này

Mấy hôm này, ngày nào tôi cũng cập nhật tin tức về siêu bão Yagi. Bão càng lớn mạnh, lòng tôi càng bồn chồn và day dứt khôn nguôi. Ký ức cách đây 7 năm ùa về, nguyên vẹn như đang xảy ra ngay trước mắt khiến tôi thức trắng đêm không thể ngủ!

Tôi còn nhớ, vào năm đó, chính là năm 2017, khi cơn bão Damrey đổ bộ trực tiếp vào Khánh Hòa – Phú Yên. Các cơ quan báo đài cũng cảnh báo rất nhiều trước khi cơn bão tới, bố mẹ tôi cũng rất lo lắng nhưng chỉ có duy nhất tôi là luôn nghĩ ‘mọi người cứ làm quá lên vậy’ Cuối cùng, cái kết tôi nhận lại là sự đau đớn tột cùng, có lẽ tôi sẽ cắn rứt lương tâm suốt cả cuộc đời này.

Năm đó, nhà tôi mới xây cất lại rất khang trang và cao hơn các nhà khác trong vùng. Nghe tin bão đến, bố mẹ khuyên tôi nên mua dây cáp hoặc dùng biện pháp nào đó để gia cố nhà cửa. Nhưng tôi gạt đi và còn ỷ lại, cho rằng bão sẽ không vào được đâu, nó sẽ tự tan trên biển thôi. Và nếu có vào thì nhà tôi là nhà ngói, lại mới, chẳng việc gì phải lo sợ cả. Đúng là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Bố mẹ cứ nói, báo đài cứ rao, tôi vẫn điềm nhiên làm việc của mình.

Khuya đó, bão đổ bộ vào Khánh Hòa – Phú Yên với sức gió kinh khủng mà khi nhớ lại, tôi vẫn còn run rẩy. Nằm trong phòng, tôi nghe tiếng gió gào thét và tiếng cửa cổng bằng sắt đập vào nhau. Một lúc sau, cả nhà tôi hốt hoảng khi gió lùa vào mái ngói và cuốn phăng ngói vứt đi. Ngói vỡ, la phông cũng bị nước mưa tạt ướt nên rơi xuống nền nhà. Tôi và bố cuống cuồng tìm mọi cách giữ la phông lại mà cũng không kịp.

hình ảnh

Tôi sợ bão và sợ những ký ức ùa về trong cơn bão, ảnh minh họa, nguồn: dSD

Bỗng nhiên cả nhà nghe tiếng thét chói tai của mẹ tôi vang lên ở nhà bếp. Vì sợ ướt gạo nên mẹ tôi xuống bếp định lấy bao gạo đem cất, không may lúc đó mẹ bị mảnh ngói vỡ rơi trúng vào đầu. Khi tôi và bố kịp chạy xuống bếp thì mẹ đã ngất xỉu rồi, m/á/u c/h/ảy ướt cả áo, nhòe với nước mưa. Sỡ hãi. Bàng hoàng. Đau Đớn và Bất lực.

Đó là một đêm kinh hoàng nhất trong cuộc đời mà tôi từng trải qua. Mẹ vẫn nằm đó với sự sống mong manh, điện cúp, mưa gió bão bùng nhưng tôi không thể đưa mẹ đi cấp cứu được. Cả căn nhà vẫn rung lên vì gió lốc và nước mưa ướt hết tất cả.

Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ có thể băng bó và tìm cách cầm m/á/u cho mẹ. Đến khi gió bớt rú gào, tôi bất chấp nguy hiểm, lái ô tô đưa mẹ đến bệnh viện.

Nhưng chẳng kịp nữa rồi…

Mẹ tôi đã qua giai đoạn vàng để cấp cứu chấn thương sọ não rồi. Bà nằm bệnh viện, điều trị tích cực 3 ngày thì ra đi. Đó là cú sốc vô cùng lớn lao, cũng là nỗi ám ảnh và khiến tôi tự trách mình của tôi suốt 7 năm qua. Ngay cả đến ngày hôm nay, khi nhắc lại nó, nước mắt tôi vẫn rơi, mọi hình ảnh ùa về ngay trước mặt như vừa mới xảy ra chứ không phải là 7 năm trước!

Kể từ ngày mẹ không còn, tôi rất sợ bão. Những cơn bão kèm theo gió rít cuồng phòng, mưa lớn cảm tưởng như xe cuốn đi tất cả. Vậy những những cơn bão ngoài trời đó cũng chẳng bằng cơn bão cuồn cuộn day dứt trong lòng tôi.

Giờ cứ nghe tin siêu bão sắp đổ bộ vào đất liền, tôi chỉ biết cầu nguyện và mong rằng mọi người đừng ai chủ quan, hãy ứng phó kịp thời trước siêu bão. Đừng để phải trải qua những ngày tháng đau khổ và ân hận như tôi.

hình ảnh

Bão ngoài trời có to lớn đến đâu cũng chẳng bằng những cơn bão trong lòng, ảnh: dsD

Ngày hôm nay, khi vừa nghe tin cơn bão Yagi là cơn bão lớn nhất trong lịch sử nhiều năm qua ở Việt Nam, có lẽ nó cũng lớn  hơn cơn bão Damrey mà chúng tôi đã từng trải qua năm đó. Tôi gọi  điện về cho bố để xem tình hình nhà cửa ở nhà có ổn không. Bố tôi chỉ nói ‘bố ổn, con yên tâm nhé’ rồi vội cúp điện thoại. Tôi biết, bố cúp máy vì không muốn tôi nghe được tiếng nấc nghẹn ngào và càng không muốn tôi biết được bố đang rơi nước mắt.

Nhưng dù bố có cố giấu thì tôi đã cảm nhận rõ ràng được điều đó. Tôi cũng cúp máy và thật sự không muốn đối diện nữa. Chắc hẳn, bố cũng như tôi, cũng nhớ mẹ da diết vào những ngày như thế này.

Ở khắp nơi trên mạng xã hội, trên báo, trên tivi, người ta vẫn đăng tải hình ảnh ai đó bị thương, thâm chí là không qua khỏi trong cơn bão. Đó thật sự là những hình ảnh dày vò tôi rất nhiều. Càng xem những thông tin đó, hình bóng của mẹ cứ như rõ ràng hơn ngay trước mắt tôi. Tôi đã từng tự hỏi mình một nghìn lần: Tại sao năm đó, tôi lại  không nghe lời mẹ, không cẩn thận hơn trong việc phòng tránh bão lũ…Tôi đã sai, nhưng lỗi sai này là lỗi sai tôi không có cơ hội  sửa chữa trong đời. Không biết ở một nơi xa nào đó, mẹ có tha thứ cho tôi không. Mẹ ơi, con sai rồi, con rất nhớ mẹ.