Mười năm trước, con gái tôi – đứa con duy nhất mà tôi đặt tất cả hy vọng – đã bỏ nhà ra đi, theo đuổi một tình yêu mà tôi chưa bao giờ chấp nhận. Nó yêu một người đàn ông mà ngay từ lần đầu gặp, tôi đã biết là không tốt. Hắn ta gian manh, ánh mắt lấm lét và luôn tạo cảm giác bất an. Tôi nghe phong thanh rằng hắn cờ bạc, lêu lổng và không có công việc ổn định. Tôi đã cố gắng khuyên can, nhưng con gái tôi không chịu nghe, một mực đâm đầu vào mối quan hệ mà tôi biết chắc sẽ chỉ mang lại đau khổ.
Ngày nó rời đi, lòng tôi tan nát, nhưng cũng dần nguội lạnh. Suốt ngần ấy năm, không một lá thư, không một cuộc gọi, tôi tự nhủ rằng mình đã mất đứa con này mãi mãi.
Rồi một buổi chiều, khi tôi đang dọn dẹp căn nhà nhỏ quen thuộc của mình, cánh cửa bỗng mở ra. Trước mặt tôi là đứa con gái tôi từng đau đớn và từ bỏ. Nó đứng đó, gầy gò, mệt mỏi, nhưng không chỉ có mình nó. Bên cạnh là hai đứa trẻ, một bé gái khoảng 8 tuổi và một cậu bé tầm 5 tuổi. Ánh mắt của chúng ngây thơ, bối rối nhưng cũng chất chứa một nỗi buồn mà tôi không thể hiểu ngay được.
“Mẹ ơi… Con về rồi… Mẹ có thể giúp con nuôi hai đứa nhỏ được không?” – Con bé nói, giọng lạc đi.
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Mười năm bỏ rơi tôi, giờ quay lại và nhờ tôi nuôi cháu ngoại. Lòng tôi chất chứa cay đắng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của hai đứa trẻ, tôi không thể từ chối. Con gái tôi có thể bất hiếu, nhưng hai đứa cháu này vô tội. Chúng cần một mái ấm, và tôi biết mình không thể để chúng lạc lõng giữa đời.
Con gái tôi chỉ ở lại vài hôm rồi lại biến mất, bỏ lại hai đứa nhỏ cho tôi chăm sóc. Tôi không hỏi nó nhiều, có lẽ vì trong lòng vẫn còn giận, cũng không muốn biết thêm về cuộc đời nó đã trải qua những gì. Chỉ biết rằng, cuộc sống của tôi từ đó đổi thay, xoay quanh việc chăm lo cho hai đứa cháu. Chúng ngoan ngoãn, hiền lành, nhưng ánh mắt vẫn luôn lấp lánh những nỗi buồn ẩn giấu.
Rồi một buổi tối, khi ba bà cháu đang ăn cơm, bé chị – đứa lớn hơn – đột nhiên dừng lại, đôi mắt long lanh như muốn nói điều gì đó. Nó nhìn tôi, rồi chậm rãi mở lời: “Bà ơi… Bà có biết bố ruột của tụi con là ai không? Mẹ bảo là con không được nói, nhưng con sợ lắm… Bố đã bỏ mẹ con mình từ lâu rồi.”
Tay tôi run rẩy đến mức rơi cả bát cơm xuống đất. Căn nhà nhỏ đột nhiên yên lặng đến lạ thường. Tim tôi đập mạnh, như thể từng lời của đứa cháu nhỏ đang đâm sâu vào lòng. Tôi đã không nghĩ tới người đàn ông ấy suốt nhiều năm qua, nhưng cái tên đó, kẻ đã khiến gia đình tôi tan vỡ, đột ngột quay trở lại trong ký ức tôi.
Bố của hai đứa trẻ – người mà tôi đã cố quên – chính là nguyên nhân khiến cuộc đời con gái tôi lao dốc. Tôi còn nhớ rõ những ngày đầu hắn ta xuất hiện, lân la, ngọt ngào với con gái tôi nhưng lại để lộ bộ mặt thật với người ngoài. Một kẻ vô công rỗi nghề, sống bám vào người khác, và rồi khi mọi thứ trở nên khó khăn, hắn rũ bỏ trách nhiệm và biến mất, bỏ lại con gái tôi với hai đứa trẻ trên tay.
Tôi đã lo sợ điều này sẽ xảy ra, nhưng không ngờ rằng nó lại tồi tệ đến thế. Con gái tôi đã phải chịu đựng những năm tháng dài đằng đẵng một mình, và giờ thì chính tôi phải gánh lấy những hậu quả mà hắn để lại. Hai đứa trẻ, vốn không biết nhiều về quá khứ, nhưng chắc chắn đã mang trong lòng những vết thương sâu kín.
Tôi nhìn hai đứa cháu ngồi trước mặt mình, đôi mắt ngây thơ nhưng đầy ẩn chứa. Dù căm ghét người đàn ông đó bao nhiêu, dù con gái tôi có sai lầm ra sao, tôi biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yêu thương và che chở cho chúng. Tôi ôm chặt lấy hai đứa trẻ, nước mắt tuôn rơi. Tôi hứa với lòng mình, sẽ nuôi dạy chúng nên người, dù có khó khăn đến đâu.
Cuộc đời đầy rẫy những nỗi đau, nhưng cũng có những tia sáng hy vọng. Và với tôi, hai đứa trẻ này chính là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của những năm tháng còn lại.