Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang nhìn vào gương…

Tôi vốn là một người mẹ bận rộn, công việc đòi hỏi tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Lần này cũng không ngoại lệ, tôi nhận nhiệm vụ đi công tác một tuần ở một tỉnh xa. Trước khi đi, tôi gửi con gái nhỏ 5 tuổi về nhà ông nội chăm sóc, nghĩ rằng bé ở bên ông sẽ vui hơn là ở nhà một mình với người giúp việc.

Ông nội của bé, bố chồng tôi, là một người đàn ông đã ngoài 60 tuổi, tính tình nghiêm khắc nhưng lại rất yêu thương cháu. Tôi không mảy may nghi ngờ khi gửi con về với ông, vì dù sao ông cũng là người thân trong gia đình. Tuy nhiên, ngay từ ngày đầu tiên gọi điện về, con gái tôi đã nói với giọng run rẩy: “Mẹ ơi, con sợ.” Tôi hỏi con sợ gì thì con bé chỉ im lặng, rồi lí nhí: “Con không thích ở đây, mẹ cho con về nhà đi.”

Ảnh minh họa

Tôi cố gắng an ủi con, bảo rằng mẹ chỉ đi công tác vài ngày, khi xong việc sẽ về đón con ngay. Nhưng những cuộc gọi sau, con gái tôi vẫn lặp lại câu nói đó, và mỗi lần giọng con càng thêm hoảng sợ. Tôi bắt đầu lo lắng, nhưng không nghĩ mọi chuyện có gì nghiêm trọng. Tôi chỉ nghĩ có thể con bé chưa quen với không khí nhà ông nội, hoặc ông nghiêm khắc quá khiến con bé sợ.

Đến ngày thứ bảy, khi công việc vừa kết thúc, tôi lập tức bắt xe về ngay trong đêm. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, tôi chỉ muốn nhanh chóng ôm con gái vào lòng và hỏi xem điều gì khiến con bé lo lắng đến thế. Khoảng hơn nửa đêm, tôi về đến nhà ông nội. Nhà vẫn sáng đèn, nhưng không có tiếng động nào vang lên, khiến không khí có chút kỳ lạ.

Tôi bước vào nhà, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết đứng.

Trên chiếc sofa dài giữa phòng khách, bố chồng tôi đang nằm ngủ, nhưng điều khiến tôi hoảng sợ không phải là ông, mà là cảnh con gái tôi đang ngồi thu mình trong một góc phòng, đôi mắt đầy hoảng loạn, hai tay ôm đầu, cơ thể run rẩy. Điều kỳ lạ là trước mặt con bé có một tấm gương lớn đặt ngay dưới sàn nhà, và con tôi cứ nhìn chằm chằm vào đó như bị thôi miên.

Tôi lao ngay đến, ôm chặt con gái vào lòng. Bé run rẩy nói trong hơi thở ngắt quãng: “Mẹ… mẹ ơi, ông cứ bắt con ngồi nhìn vào gương. Con sợ… con thấy ai đó trong gương…”

Tim tôi đập loạn lên. Tôi ngước nhìn quanh phòng, thấy những tấm gương nhỏ khác được đặt khắp nơi, bao phủ gần như toàn bộ căn phòng. Một sự lạnh sống lưng chạy dọc khắp cơ thể tôi. Sao bố chồng tôi lại làm vậy? Chuyện gì đang xảy ra trong căn nhà này?

Tôi lay ông dậy, và khi ông mở mắt, ông nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng, không chút cảm xúc. Ông thản nhiên nói: “Cháu nó phải nhìn vào gương để thấy rõ những gì nó cần phải học. Đây là cách duy nhất để giúp nó không còn sợ hãi.” Tôi không thể hiểu nổi lời ông nói. “Tại sao bố lại bắt con bé nhìn gương cả ngày như vậy? Nó chỉ mới 5 tuổi!” Tôi gần như hét lên.

Ông không trả lời, chỉ im lặng một lúc, rồi nói bằng giọng thì thầm: “Cái gương đó… nó không chỉ là một tấm gương bình thường. Bố cũng đã từng phải làm thế khi còn nhỏ, để thấy được… người khác.”

Tôi ôm con gái, hoang mang tột độ. Người khác? Ý ông là gì? Tôi không thể để con gái tôi ở đây thêm một giây nào nữa. Không cần suy nghĩ, tôi lập tức bế con bé ra xe, bỏ lại ánh mắt lạ lùng và bí ẩn của ông sau lưng.

Suốt trên đường về nhà, con gái tôi vẫn không ngừng run rẩy. Tôi cố hỏi bé về những gì đã xảy ra, nhưng con bé chỉ nhắc đi nhắc lại một câu: “Mẹ ơi, trong gương có một người… mà không phải con.”

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu nhận ra rằng không chỉ con gái mình bị ảnh hưởng, mà chính tôi cũng cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Dù đã trở về nhà, nhưng hình ảnh tấm gương và ánh mắt kỳ lạ của bố chồng cứ ám ảnh tôi không thôi. Tôi quyết định rằng mình phải quay trở lại nhà ông để tìm hiểu rõ ngọn ngành, dù biết đó không phải là điều dễ dàng.

Một buổi chiều, tôi trở về căn nhà của bố chồng, lần này không dẫn theo con gái. Khi tôi bước vào nhà, không khí vẫn lạnh lẽo như lần trước. Căn phòng vẫn đầy những tấm gương đặt ở nhiều góc, nhưng thứ khiến tôi chú ý là một tấm gương lớn hơn hẳn được đặt ở giữa phòng khách. Đó chính là tấm gương mà bố đã bắt con tôi nhìn vào. Tôi bước đến gần, cảm thấy luồng khí lạnh lẽo bao trùm cơ thể.

Bố chồng tôi bước ra từ căn phòng bên cạnh, ông vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt mơ hồ, như thể đã biết trước tôi sẽ đến. Tôi lấy hết can đảm hỏi thẳng ông: “Bố, những tấm gương này có ý nghĩa gì? Tại sao lại bắt con gái con nhìn vào gương đó?”

Ông im lặng một lúc lâu, rồi từ từ nói: “Những tấm gương này không phải là những tấm gương bình thường. Bố đã từng phải đối diện với chúng, và giờ đến lượt cháu. Tấm gương đó… là cầu nối giữa thế giới này và một thế giới khác. Ai nhìn vào đó đủ lâu sẽ thấy điều họ không bao giờ muốn thấy.”

Lời ông nói làm tôi rùng mình. “Nhưng tại sao lại để con gái con đối diện với nó? Con bé còn quá nhỏ!” Tôi nghẹn ngào hỏi. Ông chỉ thở dài, rồi nói chậm rãi: “Có những thứ mà chúng ta không thể tránh được. Gương là cách duy nhất để đối diện với chúng… trước khi quá muộn.”

Tôi lạnh sống lưng, không thể hiểu hết những gì ông nói. Nhưng tôi biết rõ một điều: Tôi không thể để con gái mình bị cuốn vào điều gì đó quá đen tối và đáng sợ như vậy. Tôi rời nhà ông trong sự hoang mang tột độ, mang theo quyết tâm phải bảo vệ con bé bằng mọi giá, không để những tấm gương kia hay những bí ẩn của gia đình chồng ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi thêm một lần nào nữa.