Mẹ quadoi bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ chẳng phải má.u mủ gì. Dù 2 đứa rất ngoan nhưng phải tộ.i ăn nhiều khiến tôi rất chướ,ng mắt. Lần nào tôi cũng cố tình xới ít cơm đi để cho con mình được ăn nhiều. Bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ giấy giấu trong thùng gạo khiến tôi vỡ òa….

Mẹ của hai đứa nhỏ mất sớm vì căn bệnh quái ác. Sau khi bà ấy ra đi, bố chúng cũng không chờ lâu mà lấy một người phụ nữ khác. Người mới đến không quan tâm đến hai đứa trẻ, chỉ chăm chăm lo cho mình và đứa con riêng của bà ta. Vì thế, tôi – người bác duy nhất trong gia đình, phải đứng ra nuôi nấng hai đứa cháu.

Hai đứa trẻ, thằng anh tên Minh và bé em tên Lan. Nhưng dù tôi biết chúng không có lỗi, lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu. Mỗi bữa cơm nhìn hai đứa ăn uống thoải mái, tôi lại thấy bực bội. “Không phải con mình mà sao ăn nhiều thế,” tôi thường tự nhủ, gia đình cũng không có gì là khả giả

Tôi còn một đứa con trai, nhỏ hơn Minh vài tuổi, nên mỗi bữa tôi luôn cố gắng xới ít cơm cho hai đứa trẻ kia. Tôi muốn dành phần nhiều hơn cho con ruột của mình, dù hai đứa cháu chẳng bao giờ phàn nàn. Chúng luôn biết ơn, luôn cúi đầu cảm ơn sau mỗi bữa ăn. Nhưng kinh tế ngày càng đi xuống cái cảm khó chịu, ganh ghét không thể rời khỏi tâm trí tôi.

Người thấy 2 cháu bé bị bỏ rơi trên đê sông Hồng xin nhận nuôi, UBND xã nói  gì?

Ngày nọ, sau bữa tối, Minh bất ngờ đến gần tôi, tay nó run run đưa ra một tờ giấy nhỏ. Ánh mắt nó thật khác lạ, không còn vẻ ngây thơ vô tư như mọi ngày. Tôi cầm lấy tờ giấy, bối rối mở ra đọc. Chữ trong giấy được viết nắn nót, cẩn thận, chắc là của Minh.

“Con biết bác không thích tụi con ăn nhiều. Tụi con xin lỗi bác, nhưng thật ra tụi con không muốn làm phiền bác đâu. Mỗi lần ăn, con chỉ nghĩ đến mẹ. Mẹ từng nói, lúc mẹ còn sống, mẹ hay xới cơm cho tụi con và bảo rằng ăn nhiều sẽ mạnh khỏe để mẹ yên tâm. Bây giờ mẹ không còn nữa, nhưng tụi con vẫn muốn nghe lời mẹ. Con mong bác đừng giận tụi con, nếu tụi con có sai điều gì, xin bác cứ nói.”

Tôi chết lặng. Cảm giác tội lỗi cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Tờ giấy này như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi, khiến tôi nhận ra mình đã bất công và tàn nhẫn như thế nào. Những đứa trẻ không có lỗi. Chúng chỉ là những đứa bé mất mẹ, cố gắng tìm lại chút hơi ấm từ những bữa cơm giản dị, trong khi tôi – người lớn, lại hành xử nhỏ nhen, ích kỷ.

Tôi nhìn Minh, đôi mắt nó vẫn dõi theo tôi đầy lo lắng. Tôi không thể kìm được nữa, nước mắt trào ra, tôi ôm chầm lấy nó. “Bác xin lỗi, bác sai rồi…” Tôi nghẹn ngào nói. Từ hôm đó, tôi thay đổi. Tôi hiểu rằng tình thương không đến từ máu mủ, mà từ cách ta chăm sóc và yêu thương lẫn nhau. Và từ những bữa cơm ấy, tôi đã dần học cách yêu thương những đứa trẻ như con ruột của mình.

Cuối cùng, dù không cùng huyết thống, nhưng tôi nhận ra rằng gia đình là nơi không chỉ có sự ràng buộc về máu mủ, mà còn là tình cảm, sự cảm thông và lòng bao dung.