Vợ tôi làm ở FPT mới nhận tiền thai sản gần 100 triệu, lại được bố đẻ cho thêm 300 triệu nữa. Tôi bảo cô ấy bỏ hết ra xây lại cái nhà cho ông bà nội ở quê mà cô ấy nằng nặc từ chối. Điên quá hôm nọ tôi chở thẳng vợ về nhà, chỉ vào vết nứt trên tường rồi hỏi tôi có thấy áy náy, có cắn rứt lương tâm không? Làm dâu mà thế à, làm dâu mà không biết vui vén cho gia đình nhà chồng à. Tôi cho hạn suy nghĩ 1 tuần, để rồi cô ấy đưa cho tôi 1 tờ giấy A4 và .…

2700

Tôi và vợ đã kết hôn được vài năm. Cô ấy là một người phụ nữ thông minh, chu đáo và có trách nhiệm, công việc ổn định tại FPT với mức thu nhập khá. Gần đây, sau khi sinh con, vợ tôi nhận được tiền thai sản gần 100 triệu, và bố đẻ cô ấy còn cho thêm 300 triệu nữa để hỗ trợ gia đình. Nghe đến số tiền lớn như vậy, tôi nghĩ ngay đến việc sửa lại ngôi nhà cũ kỹ ở quê của bố mẹ tôi. Ngôi nhà đã xuống cấp trầm trọng, có những vết nứt lớn trên tường, mỗi khi mưa bão là lại lo lắng, bất an.

Tôi bàn với vợ rằng nên dùng số tiền ấy để xây lại căn nhà cho bố mẹ chồng ở quê. Nhưng vợ tôi từ chối, bảo rằng số tiền này là để dành cho tương lai của con và gia đình nhỏ của chúng tôi. Cô ấy nói cần phải tính toán cẩn thận, vì vừa sinh con xong, chi phí sinh hoạt, học hành sau này cho con cũng rất nhiều.

Nghe vậy, tôi tức lắm. Tôi nghĩ cô ấy đang ích kỷ, chỉ lo cho bản thân và con mà không hề nghĩ đến bố mẹ chồng. Làm dâu mà không biết hy sinh, không biết vun vén cho gia đình chồng thì còn gì là trách nhiệm? Thế là tôi quyết định đưa cô ấy về quê, trực tiếp chỉ vào những vết nứt trên tường nhà và hỏi:

  • “Em nhìn đi, thế này mà em không áy náy à? Không cắn rứt lương tâm sao? Em làm dâu mà không biết chăm lo cho gia đình chồng thì còn gọi là làm dâu à?”

Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi bực tức cho cô ấy một tuần để suy nghĩ, hy vọng cô ấy sẽ thay đổi ý định và nhận ra điều gì là đúng.

Một tuần trôi qua, cô ấy đưa tôi một tờ giấy A4. Tôi nhìn qua tưởng là bản kế hoạch sửa nhà hay đồng ý với tôi về việc chi tiêu, nhưng khi mở ra, tôi choáng váng: đó là một lá đơn… ly hôn.

Trong lá đơn, cô ấy viết rất rõ ràng. Cô ấy nói rằng không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân mà sự hy sinh và tình yêu thương chỉ đến từ một phía. Cô ấy nhắc lại tất cả những lần đã cố gắng vun vén cho gia đình chồng, từ việc chăm sóc ông bà, đến những khoản tiền gửi về mỗi dịp Tết hay giỗ chạp. Nhưng đến lần này, khi tôi yêu cầu cô ấy phải dùng toàn bộ số tiền mà cô ấy dành dụm, mà lẽ ra là để lo cho con và cuộc sống sau này, thì cô ấy cảm thấy không được tôn trọng.

Cô ấy nói rằng gia đình nhỏ của chúng tôi, con của chúng tôi mới là điều cần được ưu tiên nhất lúc này. Nếu tôi không hiểu điều đó và cứ mãi ép buộc cô ấy làm những điều cô ấy không đồng ý, thì cuộc hôn nhân này sẽ không thể tiếp tục.

Tôi đứng chết lặng. Trong đầu tôi cứ quay cuồng với ý nghĩ: mình đã sai ở đâu? Tôi chỉ muốn tốt cho bố mẹ mình, muốn cô ấy thể hiện trách nhiệm làm dâu, nhưng tại sao mọi chuyện lại đi xa đến mức này?

Nhìn tờ đơn ly hôn, tôi bỗng thấy lòng mình trống rỗng. Tôi nhận ra rằng, trong suốt thời gian qua, tôi đã quá khắt khe và ích kỷ khi đòi hỏi vợ phải làm theo những gì mình muốn, mà không hề nghĩ đến cảm xúc và sự hy sinh của cô ấy. Tôi đã quên rằng gia đình không chỉ là những trách nhiệm mà còn là sự chia sẻ, tôn trọng lẫn nhau.

Giờ đây, tôi chỉ còn biết cầm tờ đơn ấy, trong lòng đầy hối tiếc. Liệu tôi có thể sửa chữa được sai lầm này, hay đã quá muộn rồi?