Vợ tôi đ/ộ/t t/ử 3 ngày, lo ma chay cho em xong tôi mới ngửi thấy mùi h/ô/i x/ộ/c ra từ tủ lạnh, mở ra xem mà s/ố/c nặng với thứ ở bên trong này

1746

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày mình sẽ phải đối diện với sự mất mát đột ngột đến như thế. Cuộc sống vợ chồng của tôi và Lan tuy không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng chúng tôi đã cùng nhau vượt qua nhiều thăng trầm. Vậy mà giờ đây, em đã ra đi mãi mãi, để lại tôi một mình với căn nhà trống rỗng và một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

Lan ra đi quá đột ngột. Chỉ mới vài ngày trước, em còn cười nói bên tôi, cùng nhau lên kế hoạch cho kỳ nghỉ sắp tới. Nhưng rồi, vào một buổi sáng, em ngã quỵ ngay trong bếp. Tôi hoảng hốt gọi xe cấp cứu, nhưng khi đến bệnh viện, bác sĩ chỉ lắc đầu. Lan bị đột quỵ, không qua khỏi. Tôi như chết lặng trước tin dữ, không thể tin rằng người phụ nữ tôi yêu thương đã ra đi chỉ trong chớp mắt.

Những ngày sau đó trôi qua như một cơn ác mộng. Tôi không còn cảm giác gì nữa, chỉ cố gắng lo liệu mọi việc cho chu toàn. Đám tang của Lan diễn ra trong sự đau buồn và tiếc thương của gia đình và bạn bè. Mọi người đều sốc trước sự ra đi quá bất ngờ của em, không ai có thể tin nổi một người phụ nữ trẻ khỏe, luôn vui vẻ như Lan lại đột ngột lìa xa cõi đời.

Sau đám tang, căn nhà trở nên trống trải đến đáng sợ. Mỗi góc nhỏ đều mang dấu ấn của Lan, nhưng em không còn ở đây nữa. Tôi lang thang trong căn nhà, không biết phải làm gì, không thể chấp nhận được sự thật rằng em đã đi mãi mãi.

Vài ngày sau, khi mọi chuyện đã tạm lắng xuống, tôi quyết định dọn dẹp lại nhà cửa để giải tỏa tâm trí. Tôi bước vào bếp, nơi Lan đã gục ngã lần cuối. Căn bếp vẫn như mọi khi, chỉ có điều từ sau ngày em mất, tôi chưa một lần chạm tay vào bất kỳ thứ gì ở đây. Tôi lặng lẽ dọn rửa từng món đồ, từng chiếc ly, chiếc đĩa mà Lan từng dùng, nước mắt lặng lẽ rơi mà không thể kiềm chế.

Khi tôi bước đến gần tủ lạnh, một mùi h-ôi khó chịu bắt đầu xộc vào mũi. Ban đầu, tôi nghĩ rằng có lẽ thức ăn trong tủ đã hỏng, vì từ khi Lan mất, tôi chưa hề mở tủ lạnh. Mùi h-ôi càng lúc càng nồng nặc, làm tôi khó chịu đến mức phải che mũi. Tôi quyết định mở tủ lạnh ra để xem bên trong có gì.

Cánh cửa tủ lạnh vừa mở ra, tôi giật mình lùi lại vì mùi h-ôi nồng nặc hơn rất nhiều so với tôi tưởng. Mắt tôi nhanh chóng lướt qua các ngăn tủ, nhưng không thấy có gì hỏng hóc rõ ràng. Tuy nhiên, ánh mắt tôi dừng lại ở ngăn đông đá. Có một chiếc túi đen to đùng nằm gọn trong đó, và tôi không nhớ là mình hay Lan từng bỏ vào thứ gì như vậy. Một linh cảm không lành dấy lên trong lòng, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và kéo chiếc túi ra.

Khi tôi kéo túi ra, một mùi h-ôi thối kinh khủng bốc lên. Tôi run rẩy mở chiếc túi đen đó ra, tim đập loạn xạ. Bên trong là một cảnh tượng k-inh h-oàng mà tôi không thể nào ngờ tới. Một loạt gói nhỏ, bọc kín trong những túi nilon trắng, và xung quanh những gói đó là máu đã khô lại. Tôi đứng lặng, mắt mở to, tim tôi như muốn nổ tung. Đây là thứ gì? Tại sao lại có máu?

Cách bảo quản các món ăn để tủ lạnh

Tôi cầm một gói lên, mở ra xem và sốc nặng khi nhận ra đó không phải thức ăn, cũng không phải đồ đông lạnh thông thường, mà là… những miếng thịt sống, có lẽ là thịt động vật. Nhưng điều làm tôi rùng mình nhất là lượng m-áu bám quanh các gói thịt, và mùi h-ôi thối đến mức không thể chịu nổi.

Lúc này, tôi thực sự không biết phải làm gì. Tôi hoàn toàn mất phương hướng, không hiểu vì sao những thứ này lại xuất hiện trong tủ lạnh nhà mình. Lan đã đặt chúng ở đây từ khi nào? Tại sao em lại làm điều này mà tôi không hề hay biết? Hàng loạt câu hỏi cứ xoay vần trong đầu tôi mà không có lời giải đáp.

Tôi ngồi bệt xuống sàn bếp, cố gắng ghép lại những mảnh ký ức của mình về Lan, về những ngày tháng gần đây. Lan không có dấu hiệu gì bất thường trước khi qua đời, hay ít nhất là tôi đã không nhận ra điều đó. Nhưng giờ đây, tôi bắt đầu tự hỏi liệu có điều gì đó mà tôi chưa biết về em, điều gì đó đã khiến em thay đổi, khiến em cất giấu những thứ kỳ lạ này trong tủ lạnh.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi quyết định mang những gói thịt đó đi xử lý và dọn dẹp sạch sẽ tủ lạnh. Nhưng trong lòng tôi vẫn nặng trĩu, không thể thoát khỏi cảm giác rằng có điều gì đó uẩn khúc trong cái chết của Lan. Tôi đã sống với em nhiều năm, nhưng đến lúc này tôi mới nhận ra rằng có thể tôi không hiểu hết về người vợ của mình.