T.ừ m.ặt bố mẹ vì nhà quá nghè.o, tôi bỏ lên thành phố kiếm ăn. Sau 10 năm, tôi giờ đã có tên họ mới cùng khối tài sản kếch xù từ nhà vợ. Trở về quê để tìm lại gia đình, tôi bàng hoàng khi căn nhà lụp xụp trước kia đã trở thành…

Năm đó, tôi bỏ quê nhà ra đi với hai bàn tay trắng, mang theo trong lòng đầy uất ức và sự hổ thẹn. Gia đình tôi nghèo khó từ khi tôi còn bé, bố mẹ làm lụng vất vả, nhưng cũng không đủ để đưa chúng tôi thoát khỏi cái nghèo đói bám riết. Những người bạn cùng trang lứa với tôi, ai cũng có điều kiện học hành đàng hoàng, được chăm sóc tốt, còn tôi thì phải bỏ học từ khi mới lên lớp 9 để phụ giúp bố mẹ. Cảnh sống thiếu thốn, chật vật làm tôi không thể chịu đựng nổi. Năm 18 tuổi, tôi quyết định bỏ quê lên thành phố để tìm đường đổi đời.

1. Ra đi vì nghèo khó và nỗi mặc cảm

Lúc quyết định ra đi, tôi không hề báo trước với bố mẹ. Tôi nghĩ, có lẽ họ cũng sẽ chẳng trách tôi, vì họ biết rằng tôi quá khổ sở với cảnh sống này. Tôi muốn tìm kiếm một cuộc sống khác, nơi tôi không phải suốt ngày dãi nắng dầm mưa ngoài đồng, nơi tôi không phải nhìn thấy bố mẹ lầm lũi làm việc từ sáng sớm đến tối khuya mà chẳng bao giờ đủ ăn. Tôi muốn thoát khỏi cái nghèo, cái đói, và cả những ánh mắt thương hại của người xung quanh.

Thành phố đón tôi bằng sự lạnh lẽo và khắc nghiệt. Không tiền, không nơi nương tựa, tôi phải bươn chải đủ nghề để kiếm sống. Lúc đầu, tôi làm bốc vác ở chợ, rồi chuyển sang làm thợ hồ. Mỗi công việc chỉ đủ để nuôi sống qua ngày, nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi biết rằng nếu mình kiên trì, cuối cùng rồi cũng sẽ có cơ hội đổi đời.

12 điều chỉ có cha mẹ tốt mới làm được cho con

May mắn thay, sau một thời gian dài chịu đựng, cơ hội đã đến với tôi. Tôi gặp Linh, con gái của một gia đình giàu có. Lúc đầu, tôi chỉ làm thợ xây trong một dự án xây nhà cho gia đình cô ấy, nhưng nhờ tính cách chăm chỉ và thẳng thắn, tôi đã gây ấn tượng với Linh. Chúng tôi dần thân thiết hơn, và cuối cùng, tôi được nhận vào làm việc trong công ty gia đình của cô ấy. Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ đó.

Nhờ sự giúp đỡ của Linh và gia đình cô ấy, tôi dần dần có được vị trí ổn định trong công ty. Công việc tốt hơn, thu nhập cũng cao hơn, và tôi bắt đầu cảm thấy mình đã chạm đến ngưỡng cửa của thành công. Sau một thời gian, Linh và tôi kết hôn. Cuộc hôn nhân này không chỉ mang lại cho tôi một gia đình giàu có mà còn giúp tôi hoàn toàn thoát khỏi quá khứ nghèo khó của mình.

Tôi không còn là thằng nhà quê với cái tên cũ nữa. Sau khi kết hôn, tôi đổi tên theo họ vợ, mang một danh xưng mới và bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác. Từ một kẻ không có gì trong tay, tôi giờ đã trở thành người có tiền, có quyền. Căn nhà lụp xụp ngày xưa, gia đình nghèo khổ ấy, với tôi như một ký ức xa xôi, đôi khi tôi còn cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về nó.

Tôi cũng không còn giữ liên lạc với gia đình mình nữa. Lúc đầu, tôi sợ rằng họ sẽ tìm đến để xin xỏ, và tôi không muốn liên quan đến cuộc sống nghèo khổ đó nữa. Nhưng rồi thời gian trôi qua, tôi dần quên mất sự tồn tại của họ, bận rộn với công việc, với cuộc sống xa hoa và gia đình mới.

Sau 10 năm, tôi đã có tất cả những gì tôi mơ ước: tài sản kếch xù, xe hơi, nhà cửa sang trọng, và một gia đình quyền lực. Nhưng, dù đã đạt được nhiều thứ như vậy, có những đêm tôi vẫn cảm thấy trống rỗng, như có điều gì đó còn thiếu trong cuộc đời mình.

Mỗi khi nằm trên chiếc giường xa hoa trong căn biệt thự, tôi nhớ về căn nhà lụp xụp, nhớ về bố mẹ già của mình. Tôi tự hỏi, không biết họ giờ thế nào? Liệu họ còn sống không? Họ có trách tôi vì đã bỏ đi không một lời từ biệt hay không?

Tôi tự trấn an rằng, cuộc sống của họ có lẽ vẫn ổn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết mình đang trốn tránh thực tại. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc về thăm quê, tìm lại gia đình. Tôi muốn biết bố mẹ giờ sống ra sao, căn nhà cũ kỹ đó liệu có còn không.

Một ngày nọ, không thể kìm nén được sự thôi thúc trong lòng, tôi quyết định về quê. Chuyến đi này giống như một hành trình trở về với quá khứ, với những ký ức tôi đã cố quên. Trên đường về, tôi tự nhủ rằng mình đã khác, đã trở thành một người có địa vị, và bây giờ tôi về không phải để xin xỏ hay cầu cứu, mà là để nhìn lại quá khứ của mình.

Khi chiếc xe sang trọng của tôi lăn bánh trên con đường đất nhỏ dẫn vào làng, trái tim tôi đập mạnh. Cảnh vật xung quanh vẫn quen thuộc, nhưng tôi không còn thấy gần gũi như trước. Mọi thứ dường như đã thay đổi, và tôi không chắc mình còn nhận ra ngôi nhà cũ của gia đình.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm tôi sững sờ. Căn nhà lụp xụp ngày xưa giờ đã biến mất, thay vào đó là một ngôi nhà mới, khang trang và bề thế hơn hẳn. Tôi không thể tin vào mắt mình. Đây là nhà của tôi sao? Là căn nhà mà bố mẹ tôi đã sống trong suốt những năm tôi vắng mặt sao?

Tôi bước xuống xe, lòng đầy bối rối và ngạc nhiên. Ngay lúc đó, một người hàng xóm cũ nhìn thấy tôi và chạy đến.

  • “Cậu Dũng về đấy à? Bao lâu rồi cậu mới về quê vậy? Mẹ cậu chắc sẽ vui lắm!” – người hàng xóm nói, vẻ mặt thân thiện nhưng đầy thắc mắc.

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Tôi không thể tin được rằng căn nhà này lại thuộc về gia đình mình.

Biệt thự kiểu Pháp The Village Château ở vùng quê Bắc Bộ

Khi bước vào trong khu đất mà ngày xưa chỉ là căn nhà lụp xụp, tôi ngỡ ngàng không thể tin nổi vào mắt mình. Trước mắt tôi là một ngôi biệt thự hoành tráng, rộng lớn với cổng sắt chạm khắc tinh xảo, sân vườn xanh mướt và hồ cá koi ở giữa. Mọi thứ từ phong cách kiến trúc đến cách bài trí đều toát lên vẻ giàu sang, thịnh vượng. Đây không thể nào là ngôi nhà của bố mẹ tôi, nơi mà suốt những năm tháng tuổi thơ tôi chỉ biết đến đói khát và nghèo nàn.

Tôi tiến lại gần cổng, lòng đầy hoang mang và bối rối. Ngay lúc đó, một người đàn ông lạ mặt bước ra từ phía trong biệt thự, nhìn thấy tôi và lên tiếng:

  • “Anh Dũng phải không? Chào mừng anh đã về nhà.”

Tôi ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Người đàn ông đó mời tôi vào bên trong, nơi mà mọi thứ quá đỗi xa hoa, lộng lẫy. Từng bức tường, từng viên gạch đều được thiết kế và xây dựng một cách công phu, tỉ mỉ. Nội thất bên trong biệt thự toát lên sự giàu có và hiện đại đến mức tôi cảm thấy mình như đang bước vào một nơi hoàn toàn xa lạ.

Tôi ngồi xuống bộ ghế sofa bọc da thật, trước mặt là một chiếc bàn kính sang trọng. Người đàn ông tiếp tục giải thích:

  • “Sau khi anh bỏ đi, bố mẹ anh vẫn sống trong căn nhà cũ. Họ đã chịu đựng rất nhiều khó khăn trong suốt một thời gian dài. Nhưng khoảng 5 năm trước, có một người đàn ông đến tìm họ và đề nghị giúp đỡ. Ông ấy đã giúp xây dựng căn biệt thự này, lo liệu mọi chi phí, và cả việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày của bố mẹ anh.”

Nghe đến đây, tôi càng thêm rối bời. Tôi không thể hiểu nổi, ai có thể làm điều này cho bố mẹ tôi? Và tại sao?

Tôi bước ra ngoài vườn, nơi bố mẹ tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây lớn. Nhìn thấy tôi, mẹ bật khóc, còn bố tôi đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần.

  • “Dũng, con đã về rồi à?” – Giọng bố tôi khàn khàn, nhưng đôi mắt ông vẫn toát lên sự dịu dàng và yêu thương.

Tôi quỳ xuống trước họ, giọng nghẹn ngào:

  • “Bố mẹ, con xin lỗi. Con đã bỏ đi suốt 10 năm, để bố mẹ sống khổ sở mà không hề hay biết. Con đã phụ lòng bố mẹ.”

Mẹ tôi xoa đầu tôi, giọng run run:

  • “Không sao đâu con, con đã trở về là tốt rồi.”

Lúc đó, tôi không thể kìm nén nổi nước mắt. Tôi đã rời bỏ quê hương với hi vọng đổi đời, nhưng suốt 10 năm qua, tôi đã quên mất điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình – gia đình.

Tôi hỏi bố mẹ về người đã xây dựng nên căn biệt thự này, và bố mẹ kể lại câu chuyện. Người đàn ông đó không phải ai xa lạ, mà chính là ông chủ của một tập đoàn xây dựng lớn – người từng có ân tình với gia đình tôi khi xưa. Ông ấy từng nghèo khó như gia đình tôi, nhưng sau khi giàu lên, ông không quên ơn những người đã giúp đỡ mình, trong đó có bố mẹ tôi. Ông đã giúp đỡ họ trong suốt những năm tháng khó khăn, xây dựng ngôi nhà này để bố mẹ có một cuộc sống tốt hơn.

Căn biệt thự không chỉ là một món quà vật chất, mà còn là biểu tượng của lòng biết ơn và tình người. Tôi nhận ra rằng, đôi khi chúng ta có thể đổi đời bằng tiền bạc, nhưng những giá trị thực sự không nằm ở của cải, mà ở tình thương và lòng nhân ái. Tôi đã bỏ quên gia đình mình suốt 10 năm, nhưng giờ đây tôi hiểu rằng, không có gì quý giá hơn tình cảm gia đình.

Sau ngày trở về, tôi quyết định ở lại quê hương một thời gian để chăm sóc bố mẹ. Tôi muốn bù đắp những gì mình đã bỏ lỡ, muốn chuộc lại lỗi lầm của mình. Cuộc sống giàu có nơi thành phố dường như không còn hấp dẫn tôi nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy bình yên khi được sống gần bố mẹ, được nghe họ kể về những năm tháng khó khăn mà họ đã vượt qua.

Ngôi biệt thự giờ đây không còn chỉ là một ngôi nhà xa hoa, mà là nơi mà tôi học lại bài học quý giá nhất về tình yêu thương gia đình. Tôi đã mất 10 năm để nhận ra rằng, dù có giàu sang đến đâu, nếu không có gia đình bên cạnh, tất cả cũng chỉ là vô nghĩa.

Ngày hôm đó, khi tôi đứng trước cổng biệt thự, nhìn ngôi nhà khang trang và những khu vườn xanh mướt, tôi hiểu rằng mình đã tìm lại được thứ quý giá nhất. Không phải là tiền bạc hay danh vọng, mà là tình cảm gia đình – thứ mà tôi đã bỏ quên trong cuộc hành trình tìm kiếm sự thành công.

Tôi không còn cảm thấy bàng hoàng hay xa lạ nữa. Tôi biết rằng, đây chính là nơi tôi thuộc về.