Mẹ tôi chưa được 49 ngày, bố đã đi chụp ảnh cưới với cô vợ trẻ 25 tuổi. Tôi ê hề nh;;ục nh;;ã định đuổi mẹ kế ra khỏi nhà thì bỗng một hôm nghe thấy tiếng r;;ên trong phòng ba. Vừa mở cửa ra thì n;;óng hết cả mặt với cảnh tượng.

Mẹ tôi mất vào một buổi chiều u ám, khi những cơn mưa đầu mùa vừa trút xuống con đường đông đúc. Đó là một tai nạn giao thông bất ngờ, và kể từ lúc nhận được tin dữ, cuộc sống của tôi và bố đã hoàn toàn đảo lộn. Mẹ là người phụ nữ dịu dàng và kiên cường, một người mẹ tận tụy đã dành cả cuộc đời để lo lắng cho gia đình nhỏ của chúng tôi. Mất đi mẹ, mọi thứ trong nhà trở nên trống rỗng, lạnh lẽo đến mức không thể chịu nổi.

Những ngày sau tang lễ, tôi dường như không thể thoát ra khỏi nỗi buồn. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi lại cảm nhận được một sự trống trải không thể lấp đầy. Mẹ không còn đó để hỏi han, không còn mùi thơm của bữa sáng mà bà luôn chuẩn bị chu đáo. Căn nhà nhỏ vốn ấm áp giờ đây trở nên lạnh lẽo, thưa thớt tiếng cười nói.

Bố tôi có vẻ cũng không khá hơn. Ông ít nói hẳn đi, khuôn mặt lúc nào cũng trầm lặng, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng nỗi đau khó giãi bày. Mỗi tối, tôi thấy ông ngồi một mình trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của mẹ được đặt trang trọng trên bàn thờ. Tôi biết ông cũng đau đớn như tôi, nếu không muốn nói là còn đau đớn hơn. Cả cuộc đời của ông đã gắn bó với mẹ, hai người cùng nhau vượt qua bao thăng trầm của cuộc sống.

Nhưng không ai ngờ, chỉ chưa đầy 49 ngày sau khi mẹ mất, bố tôi đã thay đổi.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tối mà tôi không bao giờ quên được. Khi tôi vừa bước vào nhà sau giờ làm việc mệt mỏi, ánh đèn trong phòng khách sáng rực, khác hẳn với không khí ảm đạm thường ngày. Ngạc nhiên hơn, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đang ngồi trò chuyện vui vẻ với bố tôi.

Cô ta trẻ trung, khoảng 25 tuổi, thậm chí có khi còn trẻ hơn tôi vài tuổi. Mái tóc dài xoăn nhẹ, đôi mắt to tròn với làn da trắng nõn, và cách cô ta cười nói với bố tôi khiến tôi thấy khó chịu vô cùng. Cô ta thản nhiên ngồi trong nhà tôi, như thể đã quen thuộc với nơi này từ lâu.

Người phụ nữ 38 tuổi mới lấy chồng: Tôi chẳng còn 1 đồng nào trong túi |  Tin tức Online

Tôi không kìm được mà hỏi thẳng:

“Cô là ai? Tại sao lại ở đây?”

Bố tôi ngẩng lên, vẻ mặt hơi ngượng ngập nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ông đứng dậy, tay nắm lấy tay cô gái trẻ, nhìn tôi nói một cách chậm rãi nhưng chắc chắn:

“Đây là Ngọc, vợ mới của bố.”

Cả thế giới như sụp đổ ngay trước mắt tôi. Vợ mới? Chưa đầy 49 ngày sau khi mẹ tôi mất, bố đã đi lấy vợ mới? Lòng tôi dậy sóng, sự phẫn nộ tràn ngập. Không thể tin được rằng bố lại có thể làm điều đó, và với một người phụ nữ trẻ hơn mình đến tận 25 tuổi.

Cả tối hôm đó, tôi không nói lời nào. Tôi chỉ nhìn bố và Ngọc với ánh mắt tràn đầy sự tức giận, khinh bỉ. Sau khi Ngọc rời đi, tôi lập tức đối mặt với bố.

“Bố nghĩ gì vậy? Mẹ mới mất chưa được 49 ngày, mà bố đã cưới vợ mới? Bố không còn nhớ đến mẹ nữa sao?” Tôi không kìm được cơn giận, nước mắt trào ra.

Bố tôi lặng im một lúc, rồi nói, giọng điềm đạm hơn tôi tưởng:

“Bố biết con giận, nhưng bố cũng có cuộc sống của bố. Ngọc là người mang lại cho bố niềm vui trong những ngày qua, và bố tin con sẽ hiểu.”

Hiểu? Làm sao tôi có thể hiểu được chuyện này? Bố đang phản bội mẹ, phản bội chính gia đình này. Tôi chẳng thể nói thêm gì, chỉ bỏ về phòng với lòng ngổn ngang.

Những ngày sau đó, Ngọc bắt đầu đến nhà thường xuyên hơn. Cô ta thản nhiên như thể đã là một phần của gia đình này từ lâu. Bố không ngần ngại giới thiệu cô với hàng xóm, bạn bè, thậm chí còn đưa cô đi chụp ảnh cưới. Tôi càng lúc càng không thể chịu đựng được nữa.

Những ánh mắt xì xào của người ngoài làm tôi cảm thấy nhục nhã. Mọi người đều biết mẹ tôi vừa mất, và giờ bố đã cưới một người vợ mới, trẻ hơn tôi. Những lời bàn tán, cười cợt làm tôi không dám đối diện với ai. Tôi đi làm về chỉ muốn trốn trong phòng, tránh xa khỏi căn nhà mà tôi từng yêu thương, giờ đã trở nên xa lạ.

Tôi quyết định sẽ phải làm điều gì đó. Ngọc không thể chiếm lấy vị trí của mẹ trong gia đình này. Tôi đã mất mẹ, nhưng tôi không thể mất luôn cả ngôi nhà và bố. Tôi phải đuổi cô ta ra khỏi đây.

Một đêm, tôi ngồi trong phòng, suy nghĩ về cách để đối phó với Ngọc. Tôi biết rằng nếu chỉ nói thẳng với bố, ông sẽ không nghe. Bố đã thay đổi quá nhiều, và có vẻ như ông đang say đắm trong tình yêu với người phụ nữ trẻ này.

Tôi nghĩ đến việc nói chuyện với cô ta trực tiếp, yêu cầu cô ta rời đi. Nhưng càng nghĩ, tôi càng nhận ra điều đó không hiệu quả. Ngọc có vẻ thông minh, cô ta biết cách nắm bắt lòng tin của bố tôi. Nếu cô ta đã khiến ông say mê như vậy, thì việc thuyết phục cô ta rời đi là vô cùng khó khăn.

Tôi quyết định sẽ tạo áp lực. Tôi bắt đầu tìm cách khiến Ngọc cảm thấy không thoải mái khi ở trong ngôi nhà này. Tôi luôn tỏ thái độ lạnh lùng, thậm chí khinh miệt khi cô ta xuất hiện. Tôi không ngần ngại làm cho cô ta cảm thấy mình không được chào đón.

Ngọc dường như nhận ra sự thù địch từ tôi, nhưng cô ta vẫn tỏ ra lịch sự. Cô không phản ứng lại, chỉ im lặng chấp nhận mọi thứ.

Đàn ông chưa lo được cho gia đình, đừng vội lấy vợ!

Nhưng rồi một ngày, sự việc đã diễn ra theo cách mà tôi không ngờ tới.

Một tối nọ, khi tôi đang ngồi trong phòng, cố gắng gạt đi những suy nghĩ về sự hiện diện của Ngọc trong nhà, tôi bỗng nghe thấy những tiếng động lạ từ phòng của bố. Ban đầu là tiếng thì thầm nhỏ, sau đó là những tiếng rên khe khẽ. Tôi bối rối, cố gắng không để ý, nhưng âm thanh ấy lại vang lên rõ hơn, đầy vẻ khó chịu và có phần đau đớn.

Tim tôi chợt đập nhanh, một cảm giác lo lắng xâm chiếm. Tôi đã có sẵn những nghi ngờ về mối quan hệ giữa bố và Ngọc. Liệu họ có đang làm điều gì sau lưng tôi không? Liệu bố có thực sự hạnh phúc với cô vợ trẻ này? Những suy nghĩ tiêu cực dồn dập khiến tôi đứng ngồi không yên.

Tôi đứng dậy, lặng lẽ tiến đến cửa phòng bố. Tiếng rên vẫn vang lên đều đều, nhưng bây giờ tôi nghe rõ hơn, không phải là âm thanh của sự khoái lạc mà là của cơn đau. Tim tôi thắt lại, lo lắng cho sức khỏe của bố. Những ngày gần đây, ông có vẻ mệt mỏi hơn trước, nhưng tôi quá bận với những suy nghĩ riêng mà không để ý đến tình trạng của ông.

Sau một hồi ngập ngừng, tôi quyết định đẩy cửa phòng bố.

Cánh cửa vừa mở, cảnh tượng trước mắt khiến tôi bất ngờ. Thay vì một hình ảnh khó chịu mà tôi đã tưởng tượng, tôi thấy bố đang nằm trên giường, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Ông ôm chặt lấy bụng, cả người đẫm mồ hôi. Ngọc ngồi cạnh, vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng, đang tìm kiếm trong ngăn kéo để lấy thuốc cho bố.

Tôi sững lại, bối rối và ngượng ngùng. Hóa ra, bố tôi đang bị cơn đau dạ dày hành hạ – căn bệnh mà ông đã phải chịu đựng suốt nhiều năm qua nhưng gần đây trở nên tệ hơn. Tôi chưa từng để ý đến điều đó, chỉ mải mê với những cảm xúc cá nhân của mình mà không nhận ra tình trạng sức khỏe của bố.

Ngọc quay sang nhìn tôi, giọng khẩn thiết:

“Anh ấy đau bụng từ chiều mà cố chịu đựng. Bây giờ cơn đau tăng lên, tôi đang cố giúp anh ấy uống thuốc.”

Tôi nhìn vào ánh mắt của Ngọc, nhận ra sự chân thành và lo lắng trong đó. Cô không phải người phụ nữ ích kỷ, tính toán như tôi đã nghĩ. Thực tế, cô đang chăm sóc cho bố với tất cả sự tận tụy và tình cảm mà một người vợ tốt cần có.

Tôi bước tới gần, không còn cảm giác xa lạ hay thù địch như trước nữa. Tôi giúp Ngọc đưa thuốc cho bố uống, rồi cùng cô hỗ trợ ông nằm xuống, nghỉ ngơi cho đến khi cơn đau dịu lại. Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng, dù tuổi tác chênh lệch, dù tôi đã có những suy nghĩ tiêu cực về cô ta, nhưng Ngọc thực sự quan tâm đến bố tôi.

Ngồi bên giường, tôi nhìn bố ngủ thiếp đi sau khi cơn đau đã qua. Ánh mắt của tôi và Ngọc chạm nhau, không còn sự đối đầu như trước mà thay vào đó là một sự hiểu biết ngầm. Tôi biết cô đang cố gắng vì hạnh phúc của bố, và tôi cũng phải học cách chấp nhận và hỗ trợ ông, thay vì chỉ ôm giữ những thành kiến cũ.

Tôi lặng lẽ đứng dậy, bước ra ngoài để họ có không gian riêng. Lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, như vừa gỡ bỏ được một gánh nặng. Cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý mình, nhưng quan trọng là phải biết trân trọng những gì mình đang có, và chấp nhận những thay đổi để tiến về phía trước.