Cũng vì lời nói của người hàng xóm mà anh lao vào đ-ánh vợ nhà mặc cho mẹ mình hết lời can ngăn.
Ngày Hoàng đưa Yến về ra mắt gia đình thì ngay lập tức đã vấp phải sự phản đối của bà Thanh, thật ra thì Yến nết na lại ngoan hiền nhưng vì cô là gái quê nên mẹ bạn trai không ưng ý. Dù ra sức ngăn cấm nhưng vì lúc đó Yến đã có thai được hơn 2 tháng nên bà Thanh đành gật đầu tổ chức đám cưới vì sợ làng xóm dị nghị. Biết rõ mẹ chồng không thích mình nhưng Yến vẫn luôn cố gắng làm tốt bổn phận nàng dâu vì cô tin chắc rồi một ngày mẹ chồng nhất định sẽ hiểu ra mà đối xử tốt với cô hơn.
Vậy nhưng đến khi Yến sinh được cho gia đình chồng đứa con trai kháu khỉnh thì mẹ chồng vẫn xỉa xói rồi chửi bới cô không ra gì. Thế rồi bỗng một ngày bà Thanh ốm nặng phải nằm viện cả tuần. Vì chồng thường xuyên đi công tác nên Yến phải xin nghỉ làm để vào viện chăm mẹ chồng.
– Mẹ thường ngày mắng em nhưng em đừng có ghét mẹ. Người già nên tính thường khó thế…em nhớ chăm sóc cho mẹ anh thật tốt nhé. Mẹ anh cũng là mẹ chồng em đấy. Chứ không phải bây giờ mẹ ốm thì em “hành” lại mẹ đâu.
– Sao anh lại nghĩ em như vậy chứ? Anh là chồng thì phải tin vợ chứ? Anh an tâm đi, em không bao giờ dám hỗn hào với mẹ đâu. Em sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.
Nghe vợ nói vậy thì Hoàng yên tâm hẳn, vậy nhưng hôm đó anh đi làm về sớm vào thăm mẹ thì thấy người cô họ hàng xa chạy tới nói.
– Này, mẹ mày ốm nằm viện mà mày vẫn đi làm được ạ? Mày là phận làm con thì thấy mẹ ốm phải bỏ hết việc mà vào với mẹ chứ? Con với chả cái đến khi ốm đau chả nhờ vả được gì? Người ta nhìn vào người ta cười cho đấy.
– Mẹ ốm thì cháu vẫn phải đi làm thì mới có tiền mà chữa bệnh cho mẹ cháu chứ? Hơn nữa mọi việc chăm mẹ đã có Yến, vợ cháu lo hết cả rồi.
– Thôi mày đừng có nhắc đến con vợ mày nữa. Có thời gian thì về dạy lại vợ mày đi. Ai đời mẹ chồng ốm mà chỉ mua có 3 ngàn cháo trắng bắt mẹ chồng ăn thì lấy đâu ra sức hả?
– Làm gì có chuyện ấy được ạ. Chắc cô nhầm rồi…vợ cháu không phải người như vậy…
– Mày cứ bênh vợ chằm chằm thế này thì chỉ có mẹ mày khổ thôi. Mày không tin thì lại hỏi bà bán cháo trước cổng bệnh viện kìa…ngày nào vợ mày chả mua cháo ở đó.
Nghe người cô nói như vậy mà Hoàng giận sôi hết cả máu lên, anh lao ngay vào hất đổ bát cháo trên tay vợ rồi tát Yến 2 cái đau điếng…
– Anh…anh làm gì vậy hả? Sao anh lại đánh em…lại còn làm đổ cả bát cháo nữa. Giờ mẹ lấy gì mà ăn.
– Cô đang giả tạo lo cho mẹ tôi đấy à? Bát cháo cô cho mẹ tôi ăn có 3 ngàn thì tôi hất đổ là đúng? Cô có còn là người không hả? Sao cô dám làm thế với mẹ tôi hả? Giờ cô thấy mẹ tôi yếu, nằm một chỗ nên cô định bắt nạt mẹ tôi đúng không?
– Em không có…anh để em giải thích đã. Đúng là em mua cháo 3 ngàn nhưng…
– Lại còn già mồm nữa à? Tôi đánh cho cô hết cãi thì thôi.
Vừa nói Hùng vừa dồn hết sức đánh vợ thậm tệ, vậy nhưng đúng cái lúc đó thì bà Thanh lao đến ôm lấy Hoàng.
– Dừng lại con ơi…mày hiểu lầm vợ mày rồi.
– Mẹ đừng có cản con…mẹ không việc gì phải sợ cô ta cả. Con phải đánh cho nó chừa cái tội độc ác.
– Đến lời mẹ nói mày cũng không định nghe à? Mẹ đã nói là mày nghĩ oan cho vợ mày rồi. Con Yến mua bát cháo…nhưng trong bát cháo là thịt bồ câu nó xay nhuyễn ở dưới đáy bát ấy. Vì nó sợ mang từ nhà lên sẽ nguội nên mới xay thịt rồi mua cháo ở bệnh viện để mẹ ăn cho nóng. Mày nhìn đi…thịt bồ câu còn ở dưới đáy bát kìa.
– Thật sao hả mẹ?
– Chứ còn gì nữa. Thời gian mẹ nằm viện con Yến chăm mẹ chu đáo lắm…mày cứ đi công tác liên miên cũng may có nó không mẹ chết rồi. Mày có đánh vợ thì phải để vợ mày giải thích đã chứ? Mẹ từng đối xử không tối với con Yến…nhưng nó thì thương và có hiếu với mẹ lắm.
Lúc này Hoàng mới sững người vì đúng la dưới đáy bát là toàn thịt. Hoàng quỳ xuống xin vợ tha thứ…
– Anh xin lỗi…tại anh giận quá nên mới thế…Em tha lỗi cho anh.
Mẹ chồng lúc đó cũng ôm lấy Yến rồi bật khóc.
– Con tha thứ cho thằng Hoàng nhé con…cả mẹ nữa.
Yến gật đầu rồi ôm lấy mẹ chồng, kể từ đó thì tổ ấm của gia đình Yến chỉ có niềm vui hạnh phúc. Cô được chồng yêu thương và mẹ chồng cưng chiều hết mực.