5 năm đi XKLĐ chắt bóp gửi tiền về cho vợ xây nhà to nhất làng. Ngày về ch::ết đi::ếng khi thấy đứa tr::ẻ 4t nhà hàng xóm ôm lấy vợ tôi rối rít gọi mẹ

374

Sau 4 năm đi xuất khẩu lao động nước ngoài về, tôi háo hức với bao kế hoạch cho gia đình. Nhớ lại ngày tôi ra sân bay, vợ tôi – Lan, nước mắt rưng rưng dặn dò tôi giữ sức khỏe, sớm trở về.
Đi xuất khẩu lao động 4 năm vừa về, tôi sững sờ khi thấy bé 3 tuổi nhà hàng xóm gọi vợ tôi là “mẹ”

 Tôi rất muốn tin vợ nhưng mọi thứ diễn ra trước mắt khiến tôi vô cùng khó hiểu, ảnh minh họa: DSD

Giờ đây, tôi trở về với mong muốn đoàn tụ, xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn từ số tiền dành dụm được. Nhưng chẳng ngờ, cuộc sống ở quê hương đã thay đổi nhiều, và một trong những điều khiến tôi sốc nhất chính là sự xuất hiện của thằng bé hàng xóm – cậu bé chỉ mới 3 tuổi nhưng lại gọi vợ tôi là “mẹ”.

Ngày đầu tiên về nhà, khi tôi đang ngồi ngoài sân nghỉ ngơi, tôi nghe thấy tiếng cười nói vang lên từ phía bên kia hàng rào. Tôi quay lại và thấy một cậu bé dễ thương, chập chững chạy đến phía vợ tôi, miệng líu lo gọi: “Mẹ Lan, mẹ Lan!”. Tôi hơi ngỡ ngàng, nhưng không nghĩ nhiều. Có lẽ đứa trẻ chỉ đang nhầm lẫn, tôi tự nhủ. Nhưng rồi tôi nhận ra vợ tôi đáp lại cậu bé với sự ân cần và yêu thương không khác gì một người mẹ thực sự.

Tối hôm đó, tôi hỏi vợ về chuyện thằng bé.

“Lan này, thằng bé con nhà ai mà lại gọi em là mẹ thế?” – Tôi hỏi vợ với sự tò mò pha chút bối rối.

“À, đó là bé Nam, con nhà anh Hưng ở bên kia. Mẹ nó mất sớm, bố đi làm suốt, nên thằng bé thiếu thốn tình cảm lắm. Lâu dần nó quen miệng gọi em là mẹ thôi. Tội nghiệp lắm, anh đừng nghĩ gì nhé.” – Vợ tôi giải thích một cách bình thản.

Nghe vợ nói vậy, tôi cũng thấy hơi động lòng. Thằng bé không có mẹ, lại sống với bố đơn thân thì rõ ràng sẽ thiếu thốn tình cảm. Mà vợ tôi, trước giờ luôn là người tốt bụng, hay giúp đỡ người khác, đặc biệt là những hoàn cảnh khó khăn. Nghĩ tới điều đó, tôi không hỏi thêm nữa và cũng cố gắng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng từ đó, tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến cách vợ tôi đối xử với thằng bé Nam. Mỗi lần nó sang chơi, Lan luôn nựng nịu, chăm sóc thằng bé rất cẩn thận. Có những hôm, tôi thấy vợ nấu ăn còn dành phần cho Nam, rồi còn mua cả quần áo mới cho nó. Điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng tôi tự trấn an mình rằng có lẽ vợ tôi chỉ đơn giản là thương cảm và muốn giúp đỡ.

Một hôm, tôi thấy thằng bé ngồi chơi trước nhà, tôi đến gần và hỏi chuyện:

“Nam này, sao con lại gọi cô Lan là mẹ?” – Tôi hỏi nhẹ nhàng.

“Dạ, vì mẹ Lan thương con, mẹ Lan nói sẽ chăm con như mẹ ruột.” – Câu trả lời của thằng bé ngây thơ nhưng khiến lòng tôi dậy lên một nỗi hoài nghi.

Tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sự quan tâm, chăm sóc của vợ tôi dành cho thằng bé không chỉ đơn giản là tình cảm của một người hàng xóm hay một người phụ nữ tốt bụng. Nó có gì đó nhiều hơn, sâu hơn. Mỗi lần thằng bé đến, tôi thấy Lan luôn để ý từng chút, chăm sóc cẩn thận đến từng chi tiết. Có hôm, Lan còn ở bên nhà anh Hưng rất lâu, nói là giúp anh ta dọn dẹp, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Rồi có một lần, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Lan.

“Lan, anh cảm thấy em quan tâm thằng bé Nam quá mức. Anh hiểu nó đáng thương, nhưng dường như em đã dành quá nhiều tình cảm cho nó. Anh thực sự thấy không thoải mái.” – Tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự nghi ngờ.

Lan nhìn tôi, có chút bất ngờ:

“Anh, em chỉ muốn giúp đỡ thằng bé thôi mà. Anh Hưng một mình nuôi con vất vả, em thấy thương nên chăm sóc nó như con đẻ. Anh không tin em à?”

Tôi không biết phải trả lời sao. Thực sự tôi muốn tin vợ, nhưng càng ngày càng có nhiều chuyện khiến tôi nghi ngờ. Mối quan hệ giữa Lan và anh Hưng quá thân thiết, thậm chí có hôm tôi thấy họ nói chuyện vui vẻ, gần gũi một cách lạ lùng. Dù anh Hưng là hàng xóm, nhưng sự thân thiết này có gì đó quá mức.

Một buổi chiều, khi tôi đi ngang qua nhà anh Hưng, tôi vô tình thấy Lan đang bế thằng bé Nam, cười đùa với anh Hưng. Hình ảnh đó khiến trong lòng tôi dậy lên sự khó chịu. Tôi tự hỏi: liệu giữa họ có gì không đúng? Chẳng lẽ trong thời gian tôi đi nước ngoài, vợ tôi và anh ta đã có mối quan hệ gì đó mà tôi không biết?

Từ lúc đó, tôi không thể yên lòng. Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, và sự nghi ngờ cứ lớn dần lên. Tôi không muốn ghen tuông vô lý, nhưng mỗi lần nhìn thấy vợ và thằng bé, rồi nghĩ đến sự thân thiết giữa vợ và anh Hưng, tôi không thể ngừng nghĩ rằng có điều gì đó bất thường.

Tôi đã thử hỏi thăm những người hàng xóm, nhưng họ cũng chỉ nói rằng Lan và anh Hưng thường xuyên giúp đỡ nhau, vì nhà anh ấy đơn chiếc. Nhưng điều này không làm tôi cảm thấy yên tâm hơn. Những hành động nhỏ nhặt mà tôi quan sát được mỗi ngày khiến tôi thêm phần nghi ngờ. Tình cảm mà Lan dành cho thằng bé Nam giống như tình cảm của một người mẹ thực sự, và điều đó làm tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tôi phải làm gì đây? Tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình mình chỉ vì những nghi ngờ không có bằng chứng, nhưng nếu thực sự giữa Lan và anh Hưng có gì đó, tôi cũng không thể bỏ qua được. Tôi cần tìm ra sự thật để biết mình nên làm gì tiếp theo.

Vậy là, trong lòng đầy những suy tư và lo lắng, tôi quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với vợ một lần nữa. Tôi biết rằng chỉ có sự thật mới có thể giải quyết được vấn đề này, dù sự thật có thể đau đớn đến mức nào đi chăng nữa.