Đó là một buổi tối năm 2015, bà Nguyễn Thị Mai đang ngồi trên ghế sofa xem TV trong căn hộ chung cư cũ ở quận Tân Bình, TP.HCM. Khi điện thoại rung lên, bà tò mò nhìn màn hình và gần như không thể tin vào mắt mình. Tin nhắn ngân hàng thông báo vừa có một khoản chuyển khoản 1 triệu bảng Anh, tương đương khoảng 26 tỷ đồng, được gửi vào tài khoản của bà. Người phụ nữ đã lớn tuổi, đôi tay run run cầm chiếc điện thoại.. để rồi..

152

Đó là một buổi tối năm 2015, bà Mai đang ngồi trên ghế sofa xem TV trong căn hộ chung cư cũ ở quận Tân Bình, TP.HCM. Khi điện thoại rung lên, bà tò mò nhìn màn hình và gần như không thể tin vào mắt mình. Tin nhắn ngân hàng thông báo vừa có một khoản chuyển khoản 1 triệu bảng Anh, tương đương khoảng 26 tỷ đồng, được gửi vào tài khoản của bà.

Người phụ nữ đã lớn tuổi, đôi tay run run cầm chiếc điện thoại. Vài phút sau khi đã lấy lại bình tĩnh, bà nhấc máy gọi ngay cho Lưu Minh, cậu con trai nuôi hiện đang làm việc ở châu Âu.

“Con bận quá không thể về dự đám cưới của em gái được,” Minh nói qua điện thoại. “Số tiền này là món quà cưới cho em và để mẹ trả hết nợ, sống an nhàn tuổi già. Nếu không có mẹ và em, sẽ không có con của ngày hôm nay.”

Cuộc điện thoại vừa kết thúc, ký ức về cậu con trai nuôi lại tràn về trong tâm trí bà Mai.

Cuộc gặp gỡ định mệnh

Một buổi tối tháng 9/2000, trên đường đi làm về, bà Mai gặp cơn mưa lớn bất ngờ. Không mang theo áo mưa, bà vội tấp vào một gara ô tô ven đường để trú tạm. Trong ánh đèn vàng vọt, bà thấy một cậu bé gầy gò ngồi thu mình trên chiếc giường tạm bợ. Xung quanh là một chiếc bàn học cũ, vài cuốn sách cũ kỹ, và một chiếc cặp đã sờn.

Thấy bà Mai bước vào, cậu bé liếc nhìn bà với đôi mắt ngập ngừng, cảnh giác. Tiếng bụng cậu réo lên trong không gian im ắng. Bà Mai vội rút ra một túi bánh mì thịt mà bà mua dọc đường, đưa cho cậu bé. Ban đầu, cậu chỉ lặng lẽ nhìn mà không dám nhận. Bà vẫn đứng đó, nhẹ nhàng giơ túi đồ ăn lên để cậu có thời gian phản ứng. Sau vài giây, cậu bé rụt rè tiến tới và nhận lấy chiếc bánh.

Khi đã ấm bụng, cậu bé kể rằng mình tên là Lưu Minh, 14 tuổi, quê ở Quảng Ngãi. Cha mẹ cậu mất trong một vụ tai nạn giao thông vài năm trước, nên cậu phải sống nhờ nhà chú. Tuy nhiên, dì ghẻ của Minh không ưa cậu, luôn tìm cách đuổi cậu đi. Chú của cậu thương cháu nhưng không đủ sức bảo vệ cậu, đành thuê cho Minh một căn phòng nhỏ trong gara này để cậu tự xoay xở kiếm sống bằng cách nhặt ve chai và làm các việc vặt.

Bà Mai lặng người nghe câu chuyện của cậu bé, cảm nhận sự vô thường và nghiệt ngã của cuộc đời. Chính bà cũng từng có một gia đình hạnh phúc với chồng và con gái nhỏ, cùng một doanh nghiệp nhỏ kinh doanh đá quý. Nhưng chỉ vài năm sau khi bà dồn hết tâm sức lo cho con gái, chồng bà lén lút ngoại tình với một đối tác kinh doanh. Khi biết chuyện, bà đã bị sốc nặng. Chồng bà còn đề nghị ly hôn, để lại cho bà một khoản nợ khổng lồ khi công ty phá sản. Không lâu sau, vì quá đau đớn và suy sụp, ông ta đã tự kết liễu đời mình.

Bà Mai phải gắng gượng, bán hết nhà cửa, xe cộ để trả nợ. Hai mẹ con bà dọn về sống trong một căn hộ nhỏ, bà làm kế toán và may thêm quần áo để kiếm sống, dành dụm trả dần số nợ còn lại.

Tình yêu thương nảy nở

Sau đêm mưa ấy, bà Mai thường xuyên mang đồ ăn đến cho Minh. Ban đầu, cậu từ chối vì ngại, nhưng bà cứ lặng lẽ đặt thức ăn xuống rồi đi. Sau này, cậu dần chấp nhận sự giúp đỡ của bà. Mỗi lần đến, bà cũng mang theo vài chai lọ, giấy báo mà bà gom góp để cậu có thể bán kiếm thêm tiền. Cậu bé nhút nhát và sợ sệt dần trở nên tin tưởng bà.

Vào dịp Tết Nguyên đán năm đó, Minh từ chối lời mời ăn Tết của bà Mai để về nhà chú. Nhưng vì không chịu nổi sự quấy nhiễu của vợ, chú cậu lén đưa cho Minh chút tiền rồi đành để cậu rời đi. Trong đêm giao thừa, khi nhà nhà đều sáng đèn ấm cúng, Minh lẻ loi lang thang trên đường, vô tình bước đến trước căn hộ nhỏ của bà Mai.

Bà Mai và cô con gái nhỏ Nguyễn Tịnh vui mừng đón cậu vào nhà, họ cùng nhau gói bánh chưng, làm mứt và xem các chương trình tết trên TV. Không khí gia đình đầm ấm khiến Minh không thể kìm nén, nước mắt lăn dài trên má. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu cảm nhận được tình yêu thương mà một gia đình thực sự mang lại.

Kể từ đó, Minh và gia đình bà Mai ngày càng gắn bó. Bà Mai còn giúp Minh học tập, đặc biệt là môn tiếng Anh – môn học mà cậu gặp khó khăn nhất. Nhờ sự giúp đỡ của bà, Minh thi đậu vào một trường đại học danh tiếng tại TP.HCM và sau đó giành được học bổng du học tại Anh.

Minh không muốn nhận học bổng vì biết mẹ nuôi vẫn đang nợ nần chồng chất. Nhưng bà Mai đã bán hết những gì còn giá trị, kể cả đồ trang sức cưới của mình, để gom đủ tiền cho Minh trang trải chi phí ban đầu. Trước khi lên đường, Minh đã quỳ trước mặt bà, nước mắt lưng tròng: “Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ quên lòng tốt của mẹ.”

Tấm lòng của người mẹ

Những năm tháng Minh học ở châu Âu, bà Mai vẫn làm việc cật lực để hỗ trợ con trai nuôi. Bà chưa bao giờ hé răng kể về những khó khăn của mình, chỉ âm thầm cố gắng vì tin rằng Minh là một người con xứng đáng.

Và bà đã đúng. Sau khi tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, Minh được nhận vào làm việc cho một công ty lớn. Vài năm sau, anh cùng những người bạn sáng lập công ty riêng và gặt hái được thành công vang dội. Minh trở thành triệu phú, và số tiền 1 triệu bảng anh gửi về cho mẹ chính là món quà anh muốn đền đáp cho người mẹ đã cứu vớt cuộc đời anh.

Bà Mai dùng số tiền để trả hết nợ nần, một phần dành làm của hồi môn cho con gái và phần còn lại lập quỹ từ thiện giúp đỡ những đứa trẻ khó khăn khác. Minh hoàn toàn ủng hộ quyết định này và hứa sẽ thay mẹ quản lý quỹ, tiếp tục công việc thiện nguyện mà bà đã khởi xướng.

Mỗi dịp Tết Nguyên đán, dù bận rộn đến đâu, Minh cũng cố gắng thu xếp về Việt Nam để đoàn tụ cùng mẹ và em gái, nhớ về những ngày tháng khó khăn nhưng tràn đầy tình thương yêu đã gắn kết họ lại với nhau.