Nhà anh ở giữa thành phố, có máy giặt, tivi, tủ lạnh…, đầy đủ tiện nghi.
Cuối tuần anh dẫn con đi siêu thị chơi, ăn các món ngon, mua quà bánh, đồ chơi…
Vậy mà hai năm rồi anh lo mải mê kiếm tiền, danh lợi, nay xui khiến sao chạnh lòng nhớ mẹ mới về quê….!Ghé vào bếp xem mẹ ăn uống thế nào, anh thấy một ngồi cá khô, có lẽ kho đã kho từ hai ngày rồi…
– Mẹ, tiền con gửi về đâu, sao mẹ lại ăn uống thế này…!
Mẹ nhìn anh cười :
– “Mẹ thích ăn vậy, tiền mẹ để dành cho tụi con, tiền xe cộ mắc mỏ…, mẹ sợ con không về quê được, lỡ khi nào không có tiền mua vé về thì mẹ cho lại.”
Anh nhớ lại năm anh 5 tuổi, mẹ nói: -“Mẹ không thích ăn thịt…!”.
Anh nhớ năm anh 8 tuổi, mẹ nói:
-“Mẹ không thích ăn bánh…!”.
Anh nhớ năm anh 15 tuổi, mẹ nói ngán:
-“Mẹ không thích uống sữa…!”.
Anh nhớ năm anh học Đại học, mẹ mừng và khóc như đứa trẻ con, đợi anh về quê, liền bắt gà làm thịt, tròn gỏi nấu cháo cho anh ăn…
Mẹ lại nói: “Mẹ không thích ăn thịt gà…!”.
Năm anh 30 tuổi, mẹ mua 2 kí cua gạch son hấp gừng cho hai vợ chồng ăn. Anh mời mẹ ăn chung.
Mẹ lại nói: “Răng mẹ rụng gần hết rồi…!”.
Năm anh 32 tuổi, nghe tin anh bị tai nạn, mẹ cuống cuồng chạy ra ngõ, vấp phải cục đá chắn ngang, trán sưng to, chảy máu thật nhiều…!
Vậy mà với cái đầu băng vải, dáng tiều tuỵ, ngày đêm mẹ luôn có mặt trong phòng bệnh để chăm sóc cho anh…!
Thì ra.. mẹ để dành tất cả miếng ăn và tình thương cả cuộc đời cho anh…!
Bây giờ anh đi làm có tiền, nhậu một buổi gần chục triệu, vợ con anh mỗi bữa đều ngán ngẩm mâm cơm đầy thịt, cá….
Anh viện cớ không về quê chỉ vì bận công việc, bận tiếp khách, bận dẫn vợ và con đi mua sắm,… chứ không phải vì không có tiền.
Hôm nay, anh về thăm mẹ, xuống chái bếp đầy khói đen, các nồi treo trên giá tre đen đúa vì đã lâu không được ai chùi khói bếp…
Nhìn đến nồi cá kho của mẹ cạn đáy…, hồi lâu…, mắt anh cay xè …!
*Nước mắt chảy xuôi: Chỉ làm nguôi kí ức…!
*Nước mắt chảy ngược: Mới đẫm được niềm đau…!
Mẹ ơi…! Con thương mẹ thật nhiều..!
Mẹ ơi…! Con có tội với mẹ muôn phần…, tha lỗi cho con… mẹ hỡi…!