Đi XKLĐ cả chục năm giờ tôi mới về thăm gia đình tiện biếu bố mẹ vài tỷ xây nhà mới để sang năm còn cưới vợ. Ngày về tôi dắt theo em người yêu gốc châu Phi ra mắt, bố mẹ vừa nhìn thấy đã kị-ch l-iệt ph-ản đ-ối nhưng khi thấy em làm điều này thì giục ‘TẾT này cưới luôn’

1096

Tôi xa nhà đi làm lao động xuất khẩu hơn mười năm. Công việc ở xứ người vất vả, cô đơn, nhưng cuối cùng cũng có những thành quả xứng đáng. Cầm trên tay số tiền đủ để lo cho gia đình, xây lại căn nhà, và nghĩ đến việc lấy vợ, tôi quyết định trở về quê để thăm bố mẹ và thông báo chuyện cưới xin.

Ngày trở về, tôi không chỉ mang theo hành lý mà còn dắt theo bạn gái người nước ngoài, một cô gái gốc châu Phi mà tôi yêu thương suốt ba năm nay. Cô ấy tên là Amina, có làn da nâu mịn, nụ cười sáng ngời và tính cách hiền lành, dịu dàng. Dù biết đây sẽ là một cú sốc với gia đình, tôi vẫn tin rằng chỉ cần bố mẹ hiểu được trái tim cô ấy, họ sẽ chấp nhận.

Khi chúng tôi vừa bước vào nhà, bố mẹ tôi nhìn thấy Amina liền tỏ vẻ ngạc nhiên, thậm chí có chút khó chịu. Tôi hiểu tâm lý của họ, vì từ xưa đến nay trong làng chưa có ai cưới người nước ngoài, huống chi là một cô gái gốc Phi. Mẹ tôi kéo tôi ra một góc, nói nhỏ: “Sao con không tìm người Việt mà yêu? Bao nhiêu cô gái tốt trong làng, mẹ giới thiệu mãi mà con không chịu…”

Tôi chỉ cười và giải thích rằng Amina rất tốt bụng, là người đã chia sẻ những khó khăn với tôi suốt những năm qua. Nghe tôi nói vậy, bố mẹ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận. Để cho Amina có thời gian quen dần với gia đình, tôi bảo cô ngồi xuống trò chuyện với bố mẹ, còn tôi vào bếp nấu cơm.

Chẳng mấy chốc, mâm cơm cũng được bày ra. Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra trong bữa ăn hôm ấy. Amina, dù chưa biết nhiều về văn hóa Việt Nam, lại chủ động đứng dậy mời rượu bố tôi, cúi đầu lễ phép, và cười nói chuyện thật vui vẻ. Cô còn khéo léo học cách gắp thức ăn, mời từng người và luôn giữ thái độ lễ độ, thân thiện. Bố mẹ tôi từ đầu còn hơi xa lạ, nhưng rồi dần bị sự chân thành và nhẹ nhàng của cô làm lay động.

Sau bữa ăn, Amina ra vườn và giúp mẹ tôi hái rau, phụ bà trong công việc làm nông đơn giản, vừa làm vừa hỏi han về cây cối, hoa màu. Mẹ tôi thấy cô gái người nước ngoài này không chỉ hiền lành mà còn rất chăm chỉ, lễ phép, càng lúc càng có thiện cảm.

Tối hôm đó, khi Amina và tôi đã lên phòng nghỉ, mẹ tôi ngồi cạnh tôi và nói nhỏ: “Con ơi, mẹ thấy con bé tốt lắm, thật lòng với gia đình mình. Nó còn biết nấu cơm bằng nồi gang nữa. Nếu thương nó thật thì cưới luôn trong năm nay cũng được, kẻo để lâu lại mất duyên.”

Tôi nghe mà thấy lòng nhẹ nhõm. Hai đứa tôi bên nước ngoài cũng vất vả. Cuối cùng, bố mẹ cũng đã hiểu và chấp nhận Amina. Sau bao năm xa cách, cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm xây dựng hạnh phúc bên người con gái mình yêu thương, bên cạnh sự chúc phúc của gia đình.