Trong buổi gặp mặt bàn chuyện cưới xin, con gái tôi đã khéo léo trình bày một điều. Tuy nhiên, nhà trai thẳng thừng từ chối, còn nói móc mỉa khiến con như muốn bùng nổ.
Tôi là mẹ đơn thân, có một con gái. Hồi trẻ, trong một phút lầm lỡ tin nhầm người, tôi đã trót đi qua giới hạn với người đàn ông đã có gia đình và mang bầu. Khi biết anh ta lừa dối mình, tôi cắt đứt mối quan hệ này ngay lập tức rồi lẳng lặng sinh con một mình.
Thấm thoát cũng mấy chục năm trôi qua, cuộc sống của hai mẹ con tôi nhìn chung khá ổn, hạnh phúc, dù chỉ đủ ăn, không giàu có gì. Con gái tôi tốt nghiệp loại giỏi của một trường đại học có tiếng, xinh đẹp, thông minh làm tôi rất tự hào.
Ngay sau khi tốt nghiệp, con xin được vào làm tại một công ty nước ngoài với mức thu nhập tốt. Bạn trai của con trông hình thức ổn, cũng có công ăn việc làm tử tế, lại là con nhà khá giả. Hai đứa chỉ chờ có một cái đám cưới là viên mãn.
Ngày gia đình gặp mặt, tôi rất lo lắng vì sợ nhà trai chê không “môn đăng hộ đối”. Tuy nhiên lúc gặp gỡ, mọi chuyện lại không nằm ở vấn đề tiền bạc.Bên nhà trai có hai con trai. Con trai lớn đã cưới vợ, có con và sống chung cùng bố mẹ. Bạn trai của con gái tôi là con út. Phía họ mong muốn sau khi cưới, con gái tôi cũng về sống chung trong đại gia đình.
Tuy nhiên, con gái tôi lại đứng lên xin phép, với mong muốn được về nhà tôi sống. Bởi tôi chỉ có một mình, cũng khá ốm yếu khiến con không thể yên tâm khi đi lấy chồng. Con muốn được ở bên phụng dưỡng mẹ. Trong khi đó, bố mẹ đằng trai đang sống cùng con trai cả rồi, cộng với việc sống chung quá đông người cũng khá phức tạp, dễ va chạm.
Con gái tôi hứa vẫn sẽ quan tâm, chăm lo cho các công việc nhà chồng. Khi cần, con sẽ luôn có mặt ngay. Con thực sự chỉ mong nhà trai hiểu cho nỗi lòng của mình, cho phép con được phụng dưỡng và hiếu thảo đã tần tảo một mình nuôi con khôn lớn.
Nói thật, ý định này của con tôi chưa từng nghe qua, cũng chưa từng xui khiến hay bày tỏ nguyện vọng muốn vợ chồng con sống cùng mình. Thực tâm, tôi chỉ mong con sau này được hạnh phúc, được ở bên người mà con yêu thương, thế là đủ.
Mặc dù con gái tôi khéo léo trình bày, hết lòng bày tỏ nguyện vọng của mình, nhà trai vẫn không chút ngần ngại, thẳng thừng từ chối ngay trước mặt mọi người. Họ nói gia đình họ có điều kiện, nhà cao cửa rộng nên không thể nào chấp nhận cho con trai đi ở rể. Con gái lấy chồng phải theo chồng, không được phép ra điều kiện.Nói qua nói lại, dù không mấy căng thẳng, “mẹ chồng tương lai” vẫn cố nói móc mỉa chuyện tôi là mẹ đơn thân, rồi con gái tôi có vẻ chưa được giáo dục đầy đủ. Điều này đã làm cho con tôi như bùng nổ. Dù được bạn trai đỡ lời nhiều lần, tôi cũng ngăn cản không ít, con vẫn nhất định tuyên bố: “Cháu xin lỗi, nhưng cháu nghĩ đám cưới này nên xem xét lại” rồi dẫn tay tôi ra về.
Những ngày sau đó, tôi thấy ái ngại vô cùng. Biết nhà trai có phần quá đáng nhưng tôi rất không muốn con mình từ bỏ hôn sự này. Bạn trai của con là người rất được, chuyện ở rể đúng là không phải nhà nào cũng có thể dễ dàng đồng ý.
Tôi biết con gái luôn yêu thương mẹ. Từ nhỏ, chắc vì con không có bố nên trưởng thành, biết nghĩ hơn bạn bè đồng trang lứa. Con chỉ hỏi tôi duy nhất một lần về bố, thấy tôi khó trả lời, con chưa bao giờ nhắc thêm một lần nào nữa. Cái gì con cũng chăm chỉ, cố gắng, riêng chuyện “đụng” đến tôi, tôi biết là con không chấp nhận nhượng bộ.
Bạn trai của con nhiều lần đến nhà tôi xin lỗi. Tuy nhiên, con gái tôi kiên quyết nói, nếu như nhà trai không thay đổi ý kiến, con sẽ không cưới nữa. Tôi có khuyên nhủ con thế nào cũng không được.
Gần một năm trôi qua rồi, hai con không hẳn là chia tay nhưng cũng không hẳn là yêu nhau như trước. Bạn trai vẫn muốn tiến tới hôn nhân, còn con tôi lại quá cứng nhắc.
Tôi thực sự rất buồn lòng. Thấy tôi khóc, con gái bảo tôi: “Trên đời này, con chỉ có một mẹ thôi, còn chồng không lấy người này thì lấy người khác, mẹ yên tâm nhé”.
Tôi nên làm gì vì hạnh phúc của con đây?