Con trai tôi học Tiến Sĩ, nhà mặt đường lại đi quen một đứa con gái ở quê học chưa hết cấp 3. Tôi không thích nhưng vì con trai nên về thăm quê con dâu, ngay hôm sau tôi liền giục cưới gấp..

122

Tôi tên là bà Hoa, năm nay đã ngoài 60 tuổi, sống tại Hà Nội trong một căn nhà mặt đường lớn. Cả đời tôi luôn tự hào về gia đình mình, nhất là cậu con trai, Dũng. Dũng là người con mà bất kỳ người mẹ nào cũng mơ ước: thông minh, học giỏi, chăm chỉ và đầy tham vọng. Ngay từ nhỏ, Dũng đã bộc lộ tố chất xuất sắc trong học tập, thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, rồi nhận được học bổng đi du học. Sau đó, Dũng học lên tiến sĩ và trở về nước làm việc tại một viện nghiên cứu lớn, với tương lai sáng lạn đang chờ đợi phía trước.

Với một người con trai ưu tú như thế, tôi luôn mong muốn Dũng có một cuộc sống hoàn hảo, đặc biệt là tìm được người vợ xứng đôi vừa lứa. Trong đầu tôi, hình mẫu con dâu lý tưởng là một cô gái tri thức, có học vấn cao, biết cách ứng xử và xinh đẹp. Tôi vẫn nghĩ, với địa vị và gia cảnh của gia đình, việc tìm một cô con dâu như vậy sẽ không khó.

Thế nhưng, mọi chuyện lại không như tôi mong đợi. Một hôm, Dũng bất ngờ thông báo đã có bạn gái. Cậu nói rằng bạn gái mình là một cô gái quê, tên Hạnh, nhưng điều khiến tôi sốc hơn cả là Hạnh chỉ học hết lớp 9, sau đó phải nghỉ học để đi làm phụ giúp gia đình. Họ quen nhau khi Dũng tham gia một dự án ở tỉnh lẻ. Lúc đó, Hạnh làm nhân viên phục vụ ở một quán ăn nhỏ gần đó.

Nghe những lời Dũng kể, tôi thật sự không tin vào tai mình. Con trai tôi – một tiến sĩ danh tiếng, người mà tôi luôn đặt niềm tin sẽ tìm được một người vợ tài giỏi, lại yêu một cô gái học hành dở dang, làm phục vụ ở quê. Tôi thực sự không thể hiểu nổi. Ban đầu, tôi phản đối kịch liệt, bảo Dũng phải suy nghĩ lại, nhưng con trai tôi rất cương quyết. Cậu nói rằng mình yêu Hạnh vì sự chân thành, hiền lành và chất phác của cô ấy, chứ không phải vì địa vị hay học vấn. Thấy con trai nói như vậy, tôi đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi ngờ.

Một thời gian sau, Dũng ngỏ ý muốn tôi về thăm quê Hạnh để tìm hiểu thêm về gia đình cô ấy. Ban đầu, tôi rất do dự, thậm chí còn không muốn đi. Nhưng vì muốn hiểu rõ hơn về cô gái này, tôi quyết định chiều theo ý con. Tôi nghĩ, có lẽ sau chuyến đi này, tôi sẽ có lý do rõ ràng hơn để thuyết phục Dũng rằng Hạnh không phù hợp với cậu ấy.

Chuyến xe đưa tôi về quê Hạnh là một hành trình dài. Quê cô ấy ở một vùng nông thôn nghèo khó, xa xôi cách trở. Trên đường đi, tôi càng thêm lo lắng và suy nghĩ về cuộc sống vất vả ở quê, không hiểu sao một người như Dũng lại chấp nhận điều đó.

Khi đến nơi, nhà Hạnh là một ngôi nhà cấp bốn nhỏ bé, nằm khuất trong con ngõ hẹp. Tôi không khỏi bất ngờ và có chút hụt hẫng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Gia đình cô ấy có vẻ rất nghèo, ngôi nhà đơn sơ, chẳng có gì đáng giá. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là sự đón tiếp nồng hậu, chân thành của gia đình Hạnh. Bố mẹ cô ấy là những người nông dân thật thà, chất phác. Họ không biết nhiều về lễ nghi, nhưng thái độ của họ vô cùng trân trọng và kính trọng tôi. Hạnh thì đứng nép bên cạnh, có vẻ rụt rè và hơi lo lắng, nhưng trong ánh mắt cô ấy toát lên sự hiền lành, giản dị, không một chút giả tạo.

Sau khi dùng bữa cơm giản dị nhưng ấm cúng do mẹ Hạnh chuẩn bị, tôi quyết định đi dạo quanh làng để tìm hiểu thêm. Những người hàng xóm của gia đình Hạnh đều rất quý mến cô. Ai cũng khen ngợi Hạnh là một cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ và hiếu thảo. Tôi còn gặp một người hàng xóm lớn tuổi, bà ấy nói với tôi:
“Cô Hạnh nhà này hiền lành, chịu khó lắm. Từ nhỏ đã giúp bố mẹ làm việc đồng áng, rồi sau này còn bỏ học để đi làm nuôi các em ăn học. Khổ mà giỏi lắm bà ạ!”

Tôi bất ngờ khi biết rằng, dù gia cảnh khó khăn nhưng Hạnh đã hy sinh rất nhiều cho gia đình. Cô bỏ học không phải vì không muốn học, mà vì phải gánh vác trách nhiệm thay bố mẹ. Hạnh không chỉ lo cho bản thân mà còn chăm lo cho các em nhỏ, đến mức từ tuổi còn rất trẻ đã phải gánh vác cả gia đình. Tôi cũng nhận ra rằng, sự hy sinh thầm lặng ấy đã khiến Hạnh trưởng thành sớm hơn nhiều so với tuổi thật của mình.

Càng nghe, tôi càng cảm thấy lòng mình mềm đi. Trước đây, tôi luôn coi trọng học vấn, địa vị xã hội, nhưng khi nhìn thấy Hạnh và những gì cô ấy đã trải qua, tôi mới hiểu rằng, không phải ai cũng có cơ hội học hành đầy đủ. Nhưng bù lại, Hạnh có những phẩm chất mà không phải ai cũng có: sự chăm chỉ, lòng hiếu thảo và tấm lòng nhân hậu.

Khi quay lại nhà Hạnh, tôi để ý cách cô chăm sóc bố mẹ già, nấu nướng chu đáo, lo lắng từng chi tiết nhỏ cho gia đình. Tôi chợt nhận ra, một người vợ như Hạnh – dù không có bằng cấp cao – nhưng lại biết cách vun vén gia đình, chăm sóc cho người thân bằng cả trái tim, là điều mà con trai tôi thực sự cần. Cô ấy có thể không giàu về kiến thức sách vở, nhưng lại giàu có về lòng nhân hậu và tình thương yêu, điều mà trong cuộc sống hiện đại bận rộn, đôi khi chúng ta dễ dàng bỏ quên.

Tối hôm đó, khi ngồi trong phòng khách, nhìn thấy Hạnh chăm chú dọn dẹp và pha trà cho tôi, tôi chợt nhận ra rằng mình đã sai. Sai vì chỉ nhìn vào bề ngoài và học vấn của cô mà quên đi những giá trị thật sự bên trong. Hạnh có thể không phải là một cô gái thành phố có học thức cao, nhưng cô lại là người mà con trai tôi có thể dựa vào, xây dựng một gia đình bền vững.

Sáng hôm sau, khi trở về nhà, tôi nói với Dũng:
“Con, mẹ nghĩ nên cưới Hạnh sớm. Mẹ đã hiểu vì sao con chọn cô ấy rồi. Đây là một cô gái tốt, và mẹ tin rằng cô ấy sẽ là một người vợ hiền, biết chăm lo cho gia đình.”

Dũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi, nhưng anh mỉm cười hạnh phúc. Tôi biết rằng mình đã quyết định đúng. Hạnh có thể không có học vị cao, nhưng cô ấy có trái tim ấm áp, và tôi tin rằng cô ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho con trai mình, hơn bất cứ điều gì khác.