Mẹ tôi năm nay gần 60 tuổi, bố bỏ chúng tôi đi khi chúng tôi còn bé . Gia đình nghèo 1 tay mẹ tôi gánh vác nôi anh em chúng tôi ăn học. Đến khi cuộc sống ổn định thì mẹ l::én l;út giấ:;u đi ng::oại tì;;nh, chúng tôi sôi m:;áu quyết rình đến cùng theo đi nhà ngh::ỉ, khi cánh cửa phòng bật mở, sự thật đậ:;p vào mắt thì chao ôi trước mắt tôi chính là…

1392

Tôi còn nhớ như in những năm tháng tuổi thơ thiếu vắng cha. Bố bỏ đi từ khi anh em tôi còn rất nhỏ. Mẹ tôi kể rằng ông bỏ đi mà không để lại một lời giải thích nào, chỉ để lại một bức thư ngắn ngủi, trong đó ông xin lỗi vì không thể tiếp tục sống bên mẹ con tôi. Từ đó, mẹ trở thành trụ cột, gánh cả gia đình trên vai. Ngày nối ngày, mẹ đi làm từ sáng đến tối, lo cho hai anh em tôi từng bữa ăn, từng chiếc áo mới. Mẹ như không bao giờ mệt mỏi, luôn mạnh mẽ và đầy nghị lực, mặc dù cuộc sống quá đỗi khó khăn.

Nhìn mẹ như thế, tôi tự nhủ mình phải thật cố gắng, học thật tốt để mẹ bớt phần gánh nặng. Những tưởng cuộc đời của mẹ con tôi rồi sẽ êm đềm trôi qua như vậy, nhưng rồi một ngày, một câu chuyện bí ẩn hé mở, cuốn tôi vào một sự thật khó ngờ.

Cuộc sống của gia đình dần trở nên ổn định hơn khi anh em tôi trưởng thành và có công việc ổn định. Chúng tôi có thể lo cho mẹ nhiều hơn, dù mẹ vẫn giữ thói quen tiết kiệm, không bao giờ chịu để các con tốn kém quá nhiều cho mình. Những tưởng chúng tôi sẽ yên ổn sống bên mẹ cho đến khi mẹ già, nhưng không lâu gần đây, tôi nhận thấy mẹ bắt đầu có những biểu hiện khác thường.

Mẹ không còn ăn tối cùng tôi thường xuyên, và thi thoảng bà lại đi đâu đó vào buổi tối. Tôi đã cố tự trấn an mình rằng có thể mẹ gặp gỡ bạn bè cũ hoặc đi chùa, nhưng các cuộc gọi lạ liên tục xuất hiện và mỗi lần nhận điện thoại, mẹ đều lặng lẽ bước ra ngoài, không để ai nghe thấy.

Một ngày nọ, tôi không thể chịu đựng được nữa. Linh cảm rằng mẹ đang có điều gì giấu giếm, tôi quyết định theo dõi mẹ để tìm hiểu sự thật. Tôi theo chân bà suốt cả quãng đường, cuối cùng, tôi thấy mẹ bước vào một nhà nghỉ ở ngoại ô.

Nhà ở phòng, tránh lũ: “Đai an toàn” cho hành trình giảm nghèo bền vững  miền Trung

Tôi đứng chờ ngoài cửa phòng nhà nghỉ, lòng tràn đầy phẫn nộ và thất vọng. Tôi tự hỏi, lẽ nào sau tất cả những gì mẹ đã hy sinh cho gia đình, mẹ lại đi tìm niềm vui riêng mà không nghĩ đến con cái? Trong đầu tôi vẽ ra đủ mọi giả thiết. Tôi giận run người, quyết tâm đẩy cửa để vạch trần mọi chuyện.

Nhưng khi cánh cửa bật mở, cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng chôn chân tại chỗ. Trước mắt tôi là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt buồn bã nhưng sâu thẳm đâu đó vẫn còn nét quen thuộc. Tôi bàng hoàng khi nhận ra đó chính là bố tôi – người đàn ông mà chúng tôi tưởng chừng đã rời xa mãi mãi.

Mẹ đứng bên cạnh bố, khuôn mặt bà pha trộn giữa bối rối và lo lắng. Bà nắm lấy tay bố, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông và xót xa. “Mẹ… chuyện này là sao?” – tôi nghẹn ngào hỏi. Lúc này, mẹ kéo tôi ngồi xuống và bắt đầu kể lại tất cả.

Mẹ nhìn tôi, ánh mắt bà đượm buồn, rồi chậm rãi kể lại sự thật về cuộc đời của bố. Ngày xưa, gia đình tôi sống trong cảnh thiếu thốn, nhưng bố tôi đã cố gắng làm việc hết sức để lo cho vợ con. Rồi một biến cố ập đến – bố vướng vào nợ nần vì những khoản vay để mở rộng công việc kinh doanh, nhưng không may mọi thứ sụp đổ. Ông mắc nợ một số tiền lớn và bị kẻ x/ấu đ/e d/ọa, đến mức không thể về nhà mà không lo sợ chúng sẽ gây nguy hiểm cho gia đình.

Vì lo sợ ảnh hưởng đến mẹ con tôi, bố quyết định rời đi. Ông chấp nhận mang tiếng là một người chồng, người cha tệ bạc để bảo vệ gia đình. Từ ngày đó, bố lang bạt khắp nơi, làm đủ mọi việc để trả hết nợ. Ông không dám liên lạc với mẹ con tôi vì sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm xáo trộn cuộc sống yên bình mà mẹ con tôi khó khăn lắm mới có được.

Mẹ lặng lẽ giữ bí mật này suốt bao nhiêu năm. Gần đây, khi bố quay trở lại với sức khỏe tàn tạ và túi tiền trống rỗng, mẹ đã không đành lòng bỏ mặc ông. Dù ông không còn là người chồng của mẹ, nhưng lòng bà vẫn trĩu nặng tình nghĩa và sự cảm thông dành cho ông – người đàn ông từng gắn bó một thời thanh xuân của bà.

Nghe đến đây, mọi cảm xúc trong tôi trở nên rối bời. Tôi từng hận ông, nhưng giờ đây tôi cũng hiểu rằng trong sự lựa chọn của bố, ông đã phải chịu đựng nỗi đau xa cách và cô độc. Người cha mà tôi luôn nghĩ là ích kỷ, nay lại hiện lên với một hình ảnh khác – một người cha sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ gia đình trong âm thầm.

CSGT vào nhà nghỉ với vợ người khác để... tư vấn hôn nhân

Mẹ nói với tôi, “Mẹ không muốn con và em phải chịu tổn thương vì những điều này. Nếu có thể, mẹ muốn giữ lại cho các con một hình ảnh đẹp về cha, để các con có thể bước tiếp không vướng bận.” Lúc ấy, tôi nhìn thấy trong đôi mắt mẹ một sự mệt mỏi nhưng đầy lòng bao dung. Mẹ đã chọn tha thứ và giúp đỡ bố trong lúc ông không còn gì, chỉ để tìm một chút bình yên cho cả hai người.

Cuộc trò chuyện ấy thay đổi mọi suy nghĩ trong tôi. Đôi khi, cuộc đời không phải lúc nào cũng như những gì ta nhìn thấy. Câu chuyện của bố mẹ tôi là một bài học sâu sắc về tình yêu, sự hy sinh, và lòng bao dung. Dù có thế nào, gia đình vẫn là nơi chúng ta quay về, dù những vết thương có thể chưa lành hẳn nhưng tình yêu thương sẽ giúp chúng tôi vượt qua mọi điều.

Ngày hôm ấy, khi cánh cửa nhà nghỉ khép lại sau lưng chúng tôi, tôi cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Tôi biết rằng gia đình tôi đã trải qua nhiều đau khổ, nhưng chúng tôi vẫn còn đó – vẫn là một gia đình đầy yêu thương. Tôi thầm cảm ơn mẹ vì đã dạy cho tôi biết về tình yêu không điều kiện, và bố – dù ông đã vắng bóng quá lâu, nhưng ông cũng đã cho tôi một bài học về sự hy sinh thầm lặng.

Câu chuyện khép lại với những bài học quý giá về tình yêu gia đình và sự hy sinh. Hành trình này khiến nhân vật nhận ra rằng tình cảm gia đình không phải lúc nào cũng đơn giản và dễ hiểu, nhưng nó luôn bền bỉ, bao dung, và có thể vượt qua mọi thử thách khi ta đặt niềm tin vào những người yêu thương.