Chấp nhận lấy chồng 60t chỉ sau đúng 1 tuần biết mặt để lấy 800 triệu m::ổ cho bố. Nghĩ tới bố đang nằm vi::ện cần m::ổ gấp tôi gạt nước mắt bước vào phòng tân hôn. Ai ngờ đèn vừa tắt chồng đã khiến tôi kh::óc th::ét vì để l::ộ ra thứ này… Nhưng cửa khóa chặt bên ngoài rồi…Cả đêm ấy tôi cố gắng nhìn vào 800 triệu để trên bàn và mong trời sáng thật nhanh… Còn chồng thì h::ì h::ục…

370

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Cuộc sống nơi vùng quê nghèo không có nhiều điều kiện, nhưng gia đình tôi luôn tràn ngập tình yêu thương. Bố tôi là một người cha hiền lành, lặng lẽ làm việc để nuôi các con ăn học. Mỗi mùa mưa, bố lại phải thức trắng đêm để che chắn mái nhà hay vá tạm những chỗ dột, những lúc đó, ông chưa bao giờ than thở, mà chỉ mỉm cười nói với tôi rằng: “Có khó khăn đến mấy, chỉ cần có các con bên cạnh, bố mẹ cũng thấy nhẹ lòng.”

Thế nhưng, những lo toan đã để lại trên cơ thể ông nhiều vết hằn của thời gian. Một ngày nọ, ông bị ngã gục khi đang làm đồng. Bệnh viện thông báo bố tôi cần phải phẫu thuật gấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng số tiền cần cho ca phẫu thuật lên đến 800 triệu đồng – một con số khổng lồ mà cả gia đình không thể xoay xở nổi.

Lúc đó, trong cơn tuyệt vọng, một người quen giới thiệu tôi với ông Toàn – một người đàn ông thành đạt nhưng đã ngoài 60 tuổi. Ông là chủ của một công ty lớn và cũng có một số tai tiếng về sự kiên quyết, thậm chí lạnh lùng trong công việc. Gặp tôi, ông Toàn nói rằng nếu tôi chấp nhận làm vợ ông, ông sẽ lo toàn bộ chi phí phẫu thuật cho bố tôi. Cầm tấm séc trên tay, tôi chỉ biết khóc nấc, một phần vì mừng, một phần vì lo sợ cho tương lai của mình.

Sau một tuần suy nghĩ và đau đớn, tôi quyết định nhận lời cầu hôn của ông Toàn. Bởi hơn hết, tôi không thể để mất người cha đã hy sinh cả cuộc đời vì các con. Lễ cưới diễn ra đơn giản, không có lời chúc phúc, cũng không có niềm vui.

Đêm hôm đó, tôi bước vào phòng tân hôn với tâm trạng trĩu nặng. Căn phòng rộng lớn và sang trọng, nhưng lại lạnh lẽo đến lạ kỳ. Trên bàn là cọc tiền 800 triệu mà ông đã hứa. Ông Toàn ngồi đó, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt lại ánh lên chút gì đó dịu dàng.

Ông nhìn tôi và nói: “Anh biết, em lấy anh không phải vì tình yêu. Em không cần phải gồng mình làm điều gì em không muốn. Chỉ cần nhớ rằng, anh đã thực hiện lời hứa giúp bố em, và em cũng đã thực hiện lời hứa trở thành vợ anh.”

Ông toàn bỗng đóng sập cửa lại, cở áo ra rồi ngồi vào ghế, dù không muốn nhưng tôi cũng đã chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra, nhưng thật bấy ngờ ông Toàn ngồi vào ghế chỉ để hì hục chơi game, ông bảo tôi mệt cứ ngủ trước đi

Tôi bất ngờ, không nghĩ rằng người đàn ông trước mặt lại có thể hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của tôi đến vậy. Ông đứng dậy, bước tới bên tôi và nhẹ nhàng khoác lên vai tôi chiếc áo choàng: “Hãy nghỉ ngơi đi. Em không cần phải sợ anh. Anh sẽ không làm gì em nếu em không sẵn sàng.”

Lời nói ấy làm tôi xúc động. Dù chênh lệch tuổi tác, dù cuộc hôn nhân này bắt đầu vì lý do vật chất, nhưng ông Toàn đã cho tôi thấy một mặt khác của con người ông – một mặt ấm áp và đầy bao dung.

Thời gian trôi qua, tôi dần nhận ra ông Toàn không phải là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Ông là một người đàn ông từng trải và có trái tim ấm áp, chỉ là ông đã giấu đi phần mềm mại ấy sau lớp vỏ cứng cáp. Ông chăm sóc tôi chu đáo, thường dậy sớm nấu bữa sáng và kiên nhẫn đợi tôi dùng bữa cùng.

Trong những ngày tôi chăm sóc bố sau ca phẫu thuật, ông Toàn cũng luôn bên cạnh hỗ trợ, giúp đỡ tôi từng chút một. Ông không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đưa tôi những món quà nhỏ, những cuốn sách hay, và đôi khi là những lời khuyên nhẹ nhàng khi thấy tôi mệt mỏi.

Dần dần, trái tim tôi bắt đầu thay đổi. Những hành động của ông Toàn khiến tôi nhận ra rằng mình không chỉ lấy chồng vì trách nhiệm, mà còn vì sự yêu thương chân thành. Chúng tôi đã bắt đầu từ một sự đánh đổi, nhưng rồi chính sự bao dung của ông đã thắp lên trong tôi tình yêu và lòng biết ơn sâu sắc.

Một năm sau ngày cưới, tôi nhận ra rằng cuộc hôn nhân này đã cho tôi nhiều hơn cả số tiền chữa bệnh cho bố. Ông Toàn không chỉ là người chồng mà còn là người tri kỷ, người thầy đã dạy tôi bài học về sự trân trọng và lòng bao dung. Cuộc sống không dễ dàng, nhưng nhờ sự tử tế và thấu hiểu của ông, tôi đã tìm thấy bình yên trong chính cuộc hôn nhân tưởng chừng chỉ là sự đánh đổi.

Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu bằng những khó khăn, nhưng kết thúc bằng tình yêu và sự đồng cảm, như một minh chứng rằng đôi khi, chính những thử thách trong cuộc sống lại mở ra cánh cửa đến với hạnh phúc thực sự.