Lần đầu vợ cặp với khách hàng để tốt cho công việc, được tôi tha thứ nhưng vợ vẫn tiếp tục cặp với sếp.
Chúng tôi yêu nhau 7 năm rồi tiến tới hôn nhân trong tình yêu. Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi cùng làm ở nội thành Hà Nội được hơn một năm rồi cưới, sau đó về quê sinh sống và làm ăn tại quê. Tôi làm nghề theo ngành học, thu nhập không ổn định, lúc nhiều lúc ít nhưng đủ chi tiêu trong gia đình, con cái và có thể tiết kiệm được.
Vợ tôi xin làm việc ở một doanh nghiệp với thu nhập trung bình, tiền bạc chúng tôi quản lý riêng. Sau 3 năm chúng tôi có hai bé, một trai và một gái. Tưởng chừng cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc nhưng trước khi sinh bé gái, tôi phát hiện vợ qua lại với khách hàng chỗ vợ làm. Tôi biết vợ qua lại với người đó một phần để tốt cho công việc, một phần vì nội bộ gia đình hay căng thẳng và nhiều lúc bị tôi chửi mắng. Đôi lần tôi cũng đánh cô ấy vì lý do vợ nói dối, không trung thực khi đi làm và gặp khách hàng.
Sau việc đó tôi hoàn toàn mất lòng tin với vợ, giá như lúc ấy tôi quyết định chấm dứt thì đã không có ngày hôm nay phải suy nghĩ, dằn vặt bản thân. Tôi nghĩ cho con cái và cho gia đình nên cho vợ một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Không ngờ thời gian sau, vì muốn được nâng đỡ và thăng tiến nên vợ tiếp tục qua lại với sếp. Tôi có toàn bộ chứng cứ. Sau hai lần bị vợ phản bội, tôi sống nội tâm, khó tính, cuộc sống ngột ngạt, khó chịu, lúc nào cũng nghĩ đến việc này. Cuộc sống của tôi kéo theo nhiều tiêu cực, thế nhưng nghĩ đến gia đình, con cái, tôi không quá đà.
Sau khi mọi chuyện trong gia đình trở nên căng thẳng không lối thoát, tôi bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực hơn. Không chỉ sự phản bội của vợ khiến lòng tôi trĩu nặng, mà còn là cảm giác bất lực, đau khổ khi gia đình nhỏ của mình đang trên bờ vực tan vỡ.
Dù đã cố gắng tha thứ hai lần, hy sinh để giữ gìn hạnh phúc cho con cái, nhưng lòng tin của tôi với vợ đã hoàn toàn sụp đổ. Cảm giác như mình là người ngoài trong chính ngôi nhà mình từng cố gắng xây dựng. Mỗi lần nhìn vào mắt con trai và con gái, tôi lại tự hỏi, liệu những đứa trẻ ấy có thực sự là con ruột của mình không? Đau đớn và dằn vặt, nhưng tôi biết mình cần một sự thật, một câu trả lời rõ ràng cho những suy nghĩ đang bủa vây trong đầu.
Sau nhiều đêm trằn trọc không ngủ, tôi quyết định lén đi xét nghiệm ADN cho cả hai đứa con. Có lẽ, nếu nhận được kết quả chính xác, tôi mới có thể giải thoát bản thân khỏi vòng luẩn quẩn này và quyết định rõ ràng về tương lai của gia đình.
Ngày nhận kết quả xét nghiệm đến, tay tôi run run khi cầm tờ giấy. Kết quả của đứa con trai đầu tiên: đúng là con ruột của tôi. Tôi cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng đến khi nhìn xuống kết quả của đứa con gái, trái tim tôi như ngừng đập.
Kết quả xét nghiệm ghi rõ: tôi không phải là cha đẻ của con gái. Trước mắt tôi là một sự thật đau đớn đến khó tin, và mọi cảm xúc trong lòng bỗng chốc vỡ vụn. Đứa con gái tôi từng yêu thương, từng bế bồng, không phải là máu mủ của mình. Trong khoảnh khắc ấy, mọi kỷ niệm, những tháng ngày vui vẻ, những hy sinh vì gia đình như tan biến thành hư không. Tôi không còn đủ sức để đứng vững.
Trở về nhà, nhìn thấy con gái, tôi cảm thấy lẫn lộn giữa yêu thương và đau đớn. Tôi hiểu rằng con không có lỗi, nhưng nỗi đau của sự phản bội từ vợ khiến lòng tôi như bị xé nát.
Tối hôm đó, tôi đối diện với vợ và đưa ra kết quả xét nghiệm. Cô ấy chết lặng, không nói thành lời. Tôi hỏi cô ấy tại sao lại giấu tôi, tại sao lại phản bội đến mức này. Không còn giấu diếm được nữa, vợ thú nhận rằng mối quan hệ với khách hàng lần đầu không chỉ để tiến thân mà còn là một sự lầm lỡ.
Cuối cùng, tôi phải đối mặt với một quyết định khó khăn: liệu tôi có thể tiếp tục sống bên cạnh một người đã lừa dối mình nhiều lần? Liệu tôi có thể xem con gái như trước khi biết sự thật? Những câu hỏi đó vẫn xoáy sâu vào tâm trí tôi, nhưng tôi hiểu rằng, không thể cứ mãi sống trong đau khổ và ngột ngạt. Dù con đường phía trước có thể đầy thử thách, tôi cần quyết định để tìm lại bình yên cho chính mình và các con.