Cả tối hôm ấy, tôi say đắm bên cô bồ, quên mất rằng có một thế giới đang chờ đợi tôi ở nhà. Tiếng điện thoại của vợ vang lên giữa đêm, nhưng tôi chỉ thấy phiền phức. Một cái tắt, rồi lại chìm đắm trong những khoảnh khắc mặn nồng.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng bắt đầu len lỏi qua khe cửa, tin nhắn của vợ đến. “Mẹ mất rồi anh ạ.” Như bị sét đánh, tôi vội vàng chạy ra khỏi căn phòng ấy, không kịp thay đồ, không kịp nghĩ suy.
Tôi phóng xe, tim đập thình thịch, một nỗi sợ hãi dâng trào. Hình ảnh mẹ, những kỷ niệm ấm áp chợt ùa về. Lòng tôi đầy lo lắng, tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
Khi đến nơi, không khí nặng trĩu, mọi người đang tập trung quanh quan tài. Tôi bước vào, ánh mắt hướng về phía trước. Rồi tôi nhìn thấy, trong chiếc quan tài, gương mặt quen thuộc mà tôi yêu thương—nhưng không phải mẹ tôi. Đó là bà nội.
Một cú sốc. Nỗi đau đớn chợt lan tỏa, nhưng không phải vì mẹ mà vì sự nhầm lẫn tồi tệ này. Lương tâm tôi cắn rứt, những giây phút vui vẻ bên ngoài thật phù phiếm khi đối diện với sự thật khắc nghiệt. Tôi nhận ra, có những điều không thể quay lại.
Giờ đây, giữa những giọt nước mắt của gia đình, tôi đứng đó, không chỉ đau buồn vì mất mát mà còn vì những lựa chọn sai lầm của chính mình. Tình yêu, gia đình, và trách nhiệm—tất cả đều hiện hữu, nhưng tôi đã để chúng trôi qua trong những phút giây thỏa mãn nhất thời.
Cuối cùng, tôi hiểu rằng, không gì có thể thay thế được gia đình. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều quý giá, và đôi khi, cái giá phải trả cho những sai lầm có thể là quá đắt.