Ngày Phương đăng tấm hình cưới của mình lên với chú rể là Lâm mà ai cũng ngỡ ngàng. Chẳng phải từ trước đến giờ, người ta vẫn biết Lâm đã có người yêu ở dưới quê đấy hay sao. Chỉ là chưa một ai có cơ hội được gặp người yêu của Lâm mà chỉ được nghe Lâm kể như thế thôi. Và giờ thì kết quả là Lâm lại mặc váy cưới cho một người con gái khác. Người ta chỉ ngạc nhiên lúc đó thôi chứ còn sau đó thì lại cười đổ cho số phận. Số phận hay không thì chỉ có người trong cuộc là Lâm và Phương, cùng cô người yêu chưa từng một lần xuất hiện kia của Lâm biết mà thôi.
Cuộc sống hôn nhân của Phương và Lâm khá êm đềm. Lâm hiền lành, ít nói, lại rất chiều chuộng theo mọi sở thích của Phương nên ai cũng nói Phương may mắn, lấy được người chồng tốt. Nghe xong, Phương cũng chỉ biết cười rồi lén quay đi lau nhanh giọt nước mắt rơi vội.
Lấy nhau được gần một năm rồi mà Phương mãi chưa có tin vui. Phương sốt sắng lắm, Lâm bên cạnh cũng chỉ biết động viên Phương nên từ từ. Chuyện con cái còn do duyên trời định, không thể quá vội vàng được. Phương cũng hiểu chuyện ấy nhưng không biết vì sao trong lòng lúc nào cũng như có lửa đốt. Phương lại thấy hay đau âm ỉ vùng bụng dưới gần một tháng nay rồi. Phương quyết định đi khám.
Nhận thông báo từ bác sĩ, Phương gần như ngã gục ngay trong phòng khám.(Ảnh minh họa)
Nhận thông báo từ bác sĩ, Phương gần như ngã gục ngay trong phòng khám. “Ung thư tử cung”, 4 chữ ấy như 4 mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim Phương, cắt đứt hoàn toàn mạch sống của Phương. Tệ hơn, căn bệnh đã di căn, tỉ lệ sống không còn được bao lâu. Đêm ấy Phương đã không trở về nhà. Phương sợ phải đối mặt với Lâm. Ngồi một mình trước mặt hồ lộng gió, nước mắt Phương không ngừng rơi xuống. Lẽ nào đây chính là báo ứng mà Phương đã phải trả cho chuyện cướp chồng người năm ấy. Và nó cũng lý giải luôn cho giọt nước mắt rơi vội mỗi khi Phương được khen có người chồng tốt.
Phương bệnh, nhập viện điều trị. Lâm nghỉ hẳn việc, lúc nào cũng túc trực bên cạnh Phương. Phương nhất quyết đề nghị ly hôn nhưng Lâm không đồng ý. Đúng lúc này thì người phụ nữ tên Hoài ấy xuất hiện. Trạc tuổi Phương và vô cùng xinh đẹp. Cái duyên con gái hình như vẫn còn đậm lắm trên khuôn mặt phúc hậu ấy. Nhưng ngay lập tức, người ta lại thấy Hoài ngày nào cũng xuất hiện bên cạnh Lâm. Và người có thể dễ dàng nhận ra họ đang cặp bồ với nhau. Mỉa mai, họ thi nhau dè bỉu:
– Đấy, vợ mới ốm bệnh mà đã có gái bên cạnh ngay được. Đúng là đời, chẳng biết đường nào mà lần.
Lâm và Hoài chỉ nghe thôi chứ chẳng bao giờ tỏ bất cứ thái độ gì. Rồi Phương được bệnh viện trả về nhà điều trị, sống được thêm ngày nào thì phụ thuộc vào số mệnh. Phương về nhà thì Hoài cũng đến. Hàng xóm thấy xót thương cho Phương vì chưa chết mà chồng đã dẫn bồ về nhà. Còn Phương, những đau đớn mà Phương phải chịu đựng lúc này không có từ nào có thể diễn tả được. Nhìn Phương trong cảnh ấy, ai đến thăm cũng không thể giấu nổi nước mắt. Rồi ngày hôm ấy…
Trong khi Lâm đứng bên cạnh thì vẫn dửng dưng đứng nhìn. (Ảnh minh họa)
Mọi người kéo đến nhà Phương vì hay tin Phương đang hấp hối. Vừa đến nơi, người ta choáng váng trước cái cảnh Hoài, đang tháo bình ô xi như thể muốn làm cho Phương tắt thở nhanh hơn vậy. Trong khi Lâm đứng bên cạnh thì vẫn dửng dưng đứng nhìn. Mọi người xông vào thì Phương đã không còn thở nữa. Ai nấy đều nhìn Hoài và Lâm bằng ánh mắt căm phẫn tột độ. Thậm chí có người còn muốn lôi Hoài lên công an vì cho rằng Hoài là kẻ sát nhân. Cho đến khi lá thư cuối cùng Phương viết được Lâm run run đưa ra thì tất cả mới vỡ lẽ…
Từng nét chữ nghuệch ngoạc là từng lời gan ruột của Phương. Hay đúng hơn là những lời thú tội. Từ đầu tới cuối, đám cưới đột ngột, cuộc hôn nhân hạnh phúc vẫn có nước mắt rơi đều là do Phương tạo ra. Biết Lâm đã có Hoài nhưng Phương vẫn không thể ngăn được cảm xúc của mình với Lâm. Mù quáng yêu Lâm nên Phương đã tìm đủ mọi cách để có được Lâm. Chuốc cho Lâm say để biến Lâm thành người đàn ông của mình, buộc Lâm phải có trách nhiệm với Phương. Lâm là người đàn ông đàng hoàng, dù gì vẫn có lỗi của Lâm nên Lâm đành phụ Hoài, cưới Phương.
Dù biết là Phương dùng kế để lấy được mình như Lâm vẫn đối xử vô cùng tốt với Phương, điều ấy càng khiến Phương ăn năn vì Phương biết, Lâm vẫn còn yêu Hoài và chỉ Hoài mà thôi. Còn chuyện Hoài rút bình thở của Phương chính là do yêu cầu của Phương. Phương không muốn chịu thêm đau đớn nữa nên đã cầu xin Hoài và Lâm làm điều ấy. Nhưng Lâm không đủ can đảm vì quá xót xa Phương nên Hoài đành phải rơi nước mắt làm điều ấy, coi như để Phương sớm được giải thoát khỏi đau đớn. Nhìn cảnh Hoài và Lâm ôm lấy Phương mà khóc, chẳng ai cầm được nước mắt. Cả ba con người họ đều là những con người sống tình cảm. Họ đều vì tình yêu mà giữ trọn nhau đến tận ngày hôm nay. Thù hận dường như chưa từng tồn tại ngay cả khi có sự cướp đoạt xảy ra. Tình yêu đã vượt ngưỡng để hận thù không còn tồn tại. Câu chuyện của họ thật khó tin nhưng nó là sự thật và là ngọn lửa sáng soi vào màn đêm của cuộc sống xô bồ này.