Đang ru con ngủ trong phòng mình ở nhà bố mẹ đẻ, cô hàng xóm chạy sang báo tin : “Chồng m::ày ch::ế::t rồi Tâm ơi, đang đi làm bị t::a::i n::ạ::n”. Tương lai tôi bắt đầu mờ mịt như màn mưa lúc ấy, trong suốt 4 năm để tang chồng chính là việc không được nhìn mặt chồng lần cuối. Để rồi 1 hôm tôi r:u:n r:ẩ:y thấy chồng trong xe hơi sang trọng…

1436

Người đàn ông lái chiếc xe đắt đỏ ấy đúng là chồng tôi, vết sẹo trên trán và bàn tay anh làm sao tôi quên được!

Một ngày trời mưa to cách đây 4 năm, khi đang ru con ngủ trong phòng mình ở nhà bố mẹ đẻ, tôi nhận được tin sét đánh: “Chồng mày chết rồi Tâm ơi, đang đi làm bị điện giật chết!”.

Tương lai tôi bắt đầu mờ mịt như màn mưa lúc ấy, nhưng điều tôi mơ hồ nhất trong suốt 4 năm để tang chồng chính là việc không được nhìn mặt chồng lần cuối. Gia đình tổ chức đám ma cho chồng tôi rất qua loa, vội vàng, thậm chí bố mẹ chồng còn không cho tôi bế con về chịu tang, mãi 1 tuần sau khi anh mất họ mới cho tôi về thắp hương. Tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là di ảnh của chồng trên bàn thờ và một hũ tro nhỏ để lại.

Tôi hỏi han những người làm cùng chồng ở trên huyện, họ đều kể rằng không chứng kiến tận mắt khoảnh khắc cuối đời của anh, chỉ nghe chị chồng tôi gọi điện báo “Thằng Toàn chuẩn bị đi làm thì trời mưa to, ra cổng bị dây điện đứt rơi vào nên giật chết”. Tôi cay đắng khóc suốt mấy tháng trời, vừa sinh con xong đã thành góa phụ ở tuổi 24, bị mẹ chồng và chị chồng đay nghiến là loại “sát phu”.

Mặc cho xóm làng bàn tán, tôi quyết định để tang chồng và không đi thêm bước nào nữa. Con gái tôi cứ thế lớn lên trong sự ghẻ lạnh của nhà chồng, ông bà nội không bao giờ bế cháu, cũng chẳng cho tấm bánh đồng quà nào. Cả nhà chồng coi tôi như bóng ma, nhiều lần họ chửi khéo trong bữa cơm để đuổi tôi đi, chị chồng còn cau mày bảo sao tôi cứ bám gia đình họ dai như đỉa đói, chồng chết cũng không chịu về nhà ngoại. Tôi luôn im lặng chẳng nói gì, nhắm mắt sống qua ngày đoạn tháng, đi bán hàng ngoài chợ để kiếm tiền nuôi con.

4 năm để tang chồng, đang dắt con đi chợ tôi bủn rủn tay chân khi thấy anh ngồi ô tô sang trọng đỗ bên đường - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Bẵng đi cái cũng 4 năm trời, con gái tôi đã đi học mẫu giáo, biết nói yêu mẹ thương mẹ và theo tôi đi chợ mỗi dịp cuối tuần. Tôi buôn bán cũng thuận lợi nên có tiền tiêu dư dả, được khoản nào tôi cho vào sổ tiết kiệm, định bụng mua nhà khác để 2 mẹ con có chốn dung thân riêng không phiền đến ai.

Đợt rằm vừa rồi tôi làm mâm cơm nhỏ cúng giỗ chồng lần thứ 4. Cả gia đình chồng thờ ơ, bảo tôi cứ nấu đi rồi họ ăn sau. Từ lúc chồng tôi mất, gia đình họ bỗng giàu lên một cách khó hiểu, bố mẹ chồng xây hẳn căn nhà mới ngay bên cạnh căn nhà cũ mẹ con tôi ở. Thi thoảng bố mẹ chồng còn đi du lịch, tôi thấy lạ nhưng cũng không tiện hỏi han vì biết họ chẳng bao giờ trả lời.

Trước lúc chồng mất, tôi rất ân hận vì đã cãi nhau với anh chưa kịp làm lành. Vừa đẻ xong anh đưa tôi về ngoại ở cữ luôn, mỗi tối đi làm về ghé qua thăm mẹ con tôi một chút. Nhưng một hôm tôi vô tình thấy điện thoại chồng có tin nhắn lạ, anh ngủ quên nên tôi mở ra xem. Tim tôi thắt lại khi thấy những dòng tin nhắn hỏi “Em ăn chưa, em có nhớ anh không, mai anh lại sang ở với em nhé”… Vợ chồng tôi cãi nhau một trận ầm ĩ, anh ta còn đẩy tôi ngã xuống đất rồi bỏ về. Mấy ngày sau đó anh không thèm hỏi thăm gì tôi, rồi đùng cái bỏ mẹ con tôi bơ vơ không một lời nhắn nhủ.

Hôm nay trời đẹp, mát mẻ, tôi mặc cho con gái một bộ váy xinh xắn rồi 2 mẹ con cùng ra chợ bán hàng. Con bé vừa ngồi sau xe mẹ vừa hát líu lo, hỏi tôi rằng sinh nhật năm nay mẹ mua quà gì cho con.

2 mẹ con cười nói vui vẻ, bàn nhau xem tối nay ăn gì. Vừa gửi xe ở cổng chợ xong bỗng linh tính mách bảo khiến tôi nhìn sang bên đường, một chiếc xe ô tô màu vàng sang trọng đang đỗ ở đó. Chiếc xe nổi bật khiến ai cũng ngoái nhìn, nhưng tôi chỉ chú ý đến người đàn ông ngồi ghế lái bên trong. Người ấy mặc chiếc sơ mi trắng lịch lãm, đồng hồ đắt tiền, dùng một chiếc điện thoại khá xịn.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy người đàn ông này có gương mặt quen quen. Khi anh ta đặt tay lên vô lăng, tôi giật mình nhận ra vết sẹo quen quen trên mu bàn tay, giống hệt người chồng đã mất. Trán anh ta cũng có vết sẹo nhỏ, chồng tôi từng bị ngã rách đầu hồi bé nên tôi quá quen thuộc với dấu vết ấy.

Tôi vô thức băng qua đường đến sát cửa xe, tim đập thình thịch, bàn tay túa cả mồ hôi. Thấy tôi ngó đầu vào nhìn chăm chăm, người đàn ông ấy có vẻ giật mình. Tôi run run hỏi: “Anh Toàn phải không?”.

Con gái tôi kéo tay mẹ hỏi chú ấy là ai. Anh ta trông trẻ hơn chồng tôi, nhưng tôi cảm giác vô cùng thân thuộc. Sau giây phút bối rối, tôi lao vào túm tay anh ta, còn anh ta có vẻ hoảng hốt, đẩy tôi ra ngoài đóng vội cửa xe. Chắc chắn là chồng tôi rồi, tại sao anh ta lại biến thành một người khác như thế!

Tôi chạy vội về nhà, giàn giụa nước mắt hỏi mẹ chồng: “Tại sao mẹ nói dối con, tại sao anh Toàn còn sống mà mọi người bảo chết?!?”. Mẹ chồng nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng, lắp bắp hỏi vì sao tôi biết. Tôi nói rằng tôi đã gặp lại Toàn, nhưng anh có xe ô tô sang, lại còn giàu có khác hẳn ngày xưa. Đúng lúc tôi đang khóc lóc vật vã thì chị chồng đi từ trên gác xuống, lạnh lùng tiết lộ sự thật che giấu suốt 4 năm khiến tôi sốc ngất:

– Thằng Toàn chán ghét mày nên nó trốn đi lấy vợ khác, giàu hơn, giỏi hơn, đẹp hơn mày, nhà mặt phố bố làm to trên thành phố. Mày gặp lại nó đáng ra nên mừng vì chồng cũ sung sướng hơn xưa chứ, sao lại chạy về đây làm ầm lên. Nhà tao đã chứa chấp mẹ con mày mấy năm rồi, ăn bám thế đủ rồi. Cút đi!

Mẹ chồng cũng đế thêm vào bĩu môi chê con tôi xấu xí, bảo nó không giống ai trong nhà này nên chắc chắn không phải con của chồng tôi. Nếu tôi sinh con trai có lẽ cả nhà họ đã không dựng lên màn kịch giả chết ấy. Đúng là quân khốn nạn, quá kinh tởm với âm mưu của nhà chồng! Hẳn là giả chết, làm hẳn đám ma để lừa tôi!