Ngày dạm ngõ, không khí trong nhà tôi rộn ràng, tươi vui. Hai bên gia đình đều tỏ ra phấn khởi, bàn tính về đám cưới sắp tới. Bố mẹ tôi và bố mẹ Sơn đã chuẩn bị cho buổi lễ này rất chu đáo. Dù trong lòng vẫn thấp thỏm vì cái thai trong bụng, tôi vẫn cố gắng mỉm cười, tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng khi nhà trai mang xính lễ đến, sự vui vẻ bỗng chốc bị dập tắt. Trong lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, mẹ chồng bỗng đứng phắt dậy, gương mặt bà lạnh lùng như băng: “Chẳng qua cái thai mà tôi cho cưới, chứ cái Vân không có cửa mà làm vợ thằng Sơn nhà tôi!”
Câu nói như một cú sốc giáng xuống, khiến không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng. Tôi cảm thấy như mình bị rơi vào một cái hố sâu, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Bố mẹ tôi ngay lập tức tái mặt, sự tức giận và xấu hổ hiện rõ trong ánh mắt họ. Mẹ tôi thậm chí đã cắn chặt môi, gương mặt đỏ phừng phừng.
Mẹ tôi không thể giữ im lặng lâu hơn. Bà đứng dậy, giọng nói đầy quyết đoán: “Nếu đã coi thường con gái tôi như vậy, thì đừng mong chúng tôi tiếp tục hôn sự này!” Lời nói của mẹ như một nhát dao cắt đứt không khí vui vẻ, khiến mọi người ngỡ ngàng.
Mẹ chồng lặng đi, bà không ngờ rằng lời nói của mình lại có sức tàn phá đến vậy. Ánh mắt bà đờ đẫn, mất hẳn vẻ kiêu ngạo. Tôi cảm thấy nỗi đau như đang châm chích vào tim mình. Dù có gì xảy ra, tôi cũng không muốn tình huống này, nhưng giờ đây, mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát.
Chồng tôi, Sơn, đứng lặng yên bên cạnh, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc. Tôi nhìn anh, lòng tự hỏi liệu anh có hiểu rằng, tất cả những gì mẹ anh nói đều không chỉ ảnh hưởng đến tôi, mà còn đến cả gia đình tôi. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi không thể kìm nén sự đau đớn và mất mát.
Cuối cùng, bố mẹ tôi quyết định hủy hôn. Căn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh của những tiếng thở dài. Tôi quay người bước ra ngoài, cảm giác như mình đang rời xa một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Đằng sau, tôi nghe thấy tiếng mẹ chồng thì thầm: “Tôi không ngờ…”
Những ngày sau đó, tôi ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc, lòng nặng trĩu. Dù có lỡ mang thai, nhưng sự coi thường mà mẹ chồng dành cho tôi đã tạo ra một vết thương không thể nào xóa nhòa. Cuộc sống tiếp diễn, nhưng tôi hiểu rằng mình sẽ phải tìm ra cách để đứng vững, không còn cần phải dựa dẫm vào một gia đình không chấp nhận mình.
Một khởi đầu mới đang chờ đợi, dù rằng có thể rất khó khăn, nhưng tôi sẽ làm mọi cách để tự bảo vệ chính mình và đứa trẻ trong bụng. Cuộc sống là vậy, đôi khi những giọt nước mắt lại dẫn lối cho những hành trình mới.