Gia đình ông Tâm một người đàn ông tội nghiệp, ông vừa qua đời ở quê. Khi còn sống, ông Tâm làm việc cực nhọc, bươn chải khắp nơi tại thành phố, tích góp được một số tiền đáng kể. Với số tiền đó, ông đã mua cho con trai một căn nhà và hỗ trợ chi phí để con cưới vợ. Tuy nhiên, sau khi kết hôn, con trai ông không muốn ông sống cùng nên đã đưa ông về quê để tự lo liệu cuộc sống.
Những năm cuối đời, sức khỏe ông Tâm yếu dần, lòng chỉ mong có người thân bên cạnh chăm sóc. Thế nhưng, sau khi con trai tiêu hết tiền của ông, anh ta không còn đoái hoài gì tới người cha già. Anh ta không gọi điện thăm hỏi hay quan tâm đến ông Tâm. Nỗi cô đơn và buồn bã cứ xâm chiếm ông từng ngày, khiến ông dần trở nên thất vọng và quyết định không liên lạc với con trai nữa.
Khi ông Tâm qua đời, phải hai, ba ngày sau, người con trai mới quay về nhà để làm đám tang. Về đến cửa, anh bất ngờ thấy đám tang đã được một người ăn xin tổ chức chu toàn. Điều này khiến anh ta không khỏi ngạc nhiên và băn khoăn về lý do một người xa lạ lại lo liệu tang sự cho cha mình. Sau đó, anh ta nghĩ lại, có người lo liệu đám tang cho cha cũng là bớt đi một phần gánh nặng cho mình, vì thế không bận tâm nhiều và chuẩn bị trở lại thành phố.
Trước khi anh rời đi, trưởng thôn bước vào nhà và yêu cầu mọi người tập trung để công bố di chúc của ông Tâm. Trưởng thôn trịnh trọng mở phong bì di chúc và đọc to: “Tôi, tên là Nguyễn Văn Tâm, chính thức lập di chúc này khi còn hoàn toàn tỉnh táo và không chịu ảnh hưởng từ bất kỳ ai. Theo di chúc có giá trị pháp lý này, tôi quyết định để lại toàn bộ tài sản của mình, trị giá 1 tỷ đồng, cho anh Lâm Văn Hưng.”
Người con trai choáng váng và hỏi: “Lâm Văn Hưng là ai?” Trưởng thôn chỉ vào người ăn xin đứng cạnh và nói: “Đây chính là anh Lâm Văn Hưng, người mà cha anh đã giao phó tài sản.”
Quá ngỡ ngàng và tức giận, người con trai không thể tin vào tai mình. Anh thầm trách móc cha, nghĩ rằng ông đã giấu mình số tiền lớn đến vậy và còn để lại cho một người ăn xin xa lạ. Anh chất vấn trưởng thôn: “Tại sao cha tôi lại để lại tiền cho anh ta mà không phải tôi?”
Trưởng thôn bình tĩnh trả lời: “Hai năm qua, ông Tâm bị liệt giường, không thể tự lo liệu cho bản thân. Anh có lần nào trở về để chăm sóc cha mình không? Anh có biết cha anh đã chờ đợi từng ngày để được gặp con trai không? Ông đã gọi điện cho anh bao nhiêu lần, nhưng anh có thèm bắt máy?”
Rồi trưởng thôn kể tiếp: “Ngày ông Tâm ngất trên giường bệnh, chính anh Lâm là người đã cứu sống ông. Sau đó, ông giữ anh Lâm ở lại chăm sóc cho mình. Tôi đã tận mắt chứng kiến anh Lâm chăm sóc ông Tâm từng chút một, luôn ở bên giường bệnh và tận tâm như một người con thực sự. Vì vậy, ông Tâm đã quyết định để lại tài sản cho người thực sự quan tâm và yêu thương mình.”
Nghe đến đây, người con trai không còn lời nào để đáp lại, bởi di chúc đã được lập sẵn và cha anh đã không còn nữa. Anh ta biết mình không có cách nào để thay đổi được sự thật.
Còn về phần anh Lâm, anh vốn là một thương gia nhưng thất bại trong làm ăn, sức khỏe suy yếu, phải sống lang thang. Trong một đêm đi ngang qua nhà ông Tâm, anh tình cờ cứu ông thoát khỏi cơn nguy kịch và được ông Tâm giữ lại chăm sóc. Trước khi qua đời, ông Tâm đã trao cho anh niềm tin và cả khối tài sản để anh có thể bắt đầu lại cuộc sống. Nhờ số tiền thừa kế từ ông Tâm, anh Lâm dự định sẽ tái lập cuộc đời, như cách mà ông đã nắm tay anh dặn dò.
Câu chuyện khi được chia sẻ đã gây xúc động cho nhiều người. Họ ca ngợi quyết định sáng suốt của ông Tâm, rằng những người tử tế sẽ xứng đáng nhận lại điều tốt đẹp, trong khi những kẻ bất hiếu thì không xứng đáng hưởng tài sản từ cha mẹ. Những bình luận cảm động cho rằng ông Tâm là người giàu tình cảm và đã dạy cho con trai mình một bài học sâu sắc về tình người và lòng hiếu thảo.