Mỗi khi chồng bước vào phòng làm việc và đóng sầm cửa lại, tâm trạng của tôi giống như một sợi dây cao su căng sẵn sàng đứt. Tôi tức chồng vì anh đòi ngủ riêng, tôi giận vì anh không còn quan tâm đến cảm xúc của tôi nữa.
– Chúng ta ngủ phòng riêng nhé?
Đêm đó, tôi đang thu dọn đồ chơi của bọn trẻ thì nghe thấy lời đề nghị của chồng, đồ chơi trên tay tôi rơi bịch xuống đất.
Chồng đang đùa gì vậy? Chúng tôi cưới nhau được 5 năm, dù thỉnh thoảng thường xuyên cãi vã vì con cái và những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, nhưng chưa bao giờ ngủ riêng. Tại sao bây giờ anh lại đưa ra yêu cầu này chứ?
Tôi quay đầu nhìn chồng, trong lòng bùng lên ngọn lửa tức giận:
– Anh nói lại xem?
Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi khi hỏi lại chồng. Không thèm nhìn tôi, anh bình tĩnh đáp lại:
– Ngủ riêng phòng đi. Anh mệt, cần không gian riêng.
Lúc đó, tôi cảm thấy như bốc khói trên đỉnh đầu mình vậy, nhất thời sắc mặt tối sầm lại. Anh mệt ư? Tôi không mệt sao? Ban ngày tôi phải đi làm, trông con và làm việc nhà vào ban đêm, thậm chí còn mệt hơn cả chồng nhưng tôi chưa bao giờ kêu than, vậy mà giờ chồng lại kêu mệt, đòi ngủ riêng.
Bức xúc, tôi tới trước mặt chồng chất vấn, nhưng anh lại đẩy tôi ra, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn. Chồng nói rằng chỉ đơn giản là anh muốn có không gian riêng chứ không hề có ý muốn ly thân, ly hôn hay có người phụ nữ khác bên ngoài.
Chồng đột nhiên đòi ngủ riêng khiến tôi bức xúc, trong lòng nổi lên nghi ngờ. (Ảnh minh họa)
Mấy ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên nguội lạnh. Chồng chuyển đến phòng làm việc, những cuộc trò chuyện giữa chúng tôi ngày càng ít đi, cần gì mới hỏi chứ hầu như không có sự giao tiếp nào khác.
Mỗi khi chồng bước vào phòng làm việc và đóng sầm cửa lại, tâm trạng của tôi giống như một sợi dây cao su căng sẵn sàng đứt. Tôi tức chồng vì anh đòi ngủ riêng, tôi giận vì anh không còn quan tâm đến cảm xúc của tôi nữa.
Thỉnh thoảng, ban đêm tôi lén lút đứng trước cửa phòng làm việc nhìn chồng ngồi một mình trước máy tính. Cơn giận trong lòng không hề nguôi mà càng ngày càng tăng lên, như một hòn đá đè nặng tôi khiến tôi khó thở.
Tâm sự với nhóm bạn, có đứa nói rằng ngủ riêng là khởi đầu cho sự tan vỡ của hôn nhân. Có đứa lại cho rằng vợ chồng nên tôn trọng nhau, đôi khi nên cho nhau không gian riêng để cân bằng lại cảm xúc trong lòng, sau khoảng thời gian đó tình cảm vợ chồng sẽ ngọt ngào hơn.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa, trong thâm tâm tôi vẫn luôn tin rằng ngủ riêng là dấu hiệu mối quan hệ đang rạn nứt. Vì vậy, tôi bắt đầu tự hỏi liệu anh ấy có người phụ nữ khác hay không, nhưng dù kiểm tra điện thoại hay máy tính của chồng đều không thấy có gì bất thường.
Tôi kiểm tra điện thoại hay máy tính của chồng đều không thấy có gì bất thường. (Ảnh minh họa)
Một đêm nọ, tôi vừa cho con đi ngủ, đang định vào bếp rửa bát thì bỗng có tiếng chuông cửa vang lên. Đã muộn thế này, ai đến chứ? Khi ra mở cửa, tôi choáng váng khi thấy một người phụ nữ đứng đó. Sắc mặt cô ấy trông khá nhợt nhạt, giọng yếu ớt nói với tôi:
– Tôi tìm chồng cô.
Tim tôi chợt thắt lại, càng thêm phần chắc chắn về việc chồng phản bội mình.
– Cô là ai?
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, hỏi cô ta. Người phụ nữ ấy cúi đầu, im lặng vài giây mới nói:
– Tôi là đồng nghiệp của anh ấy. Tôi và anh ấy đang cùng nhau phụ trách một dự án. Có hồ sơ cần gửi đi gấp nhưng lại đang ở trong tay anh ấy, tôi gọi cho anh không được nên phải đích thân đến lấy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Những ngày sau đó, sự xuất hiện của người phụ nữ ấy thường xuyên hơn khiến tôi càng thêm nghi ngờ. Cuối cùng, tôi không nhịn được và hỏi chồng về mối quan hệ của anh với cô ấy. Chồng giải thích rằng cô ấy đang trong giai đoạn điều trị ung thư, tinh thần không ổn định nên anh chỉ muốn giúp đỡ cô ấy trong công việc. Tôi sững sờ, nhận ra những nghi ngờ và ghen tuông trước đây của mình là vô nghĩa.
Trong đêm khuya, tôi nằm trên giường và suy nghĩ về mọi chuyện. Hóa ra, chồng muốn ngủ riêng phòng là để anh có thêm không gian để tập trung làm việc cũng như tránh ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi. Anh ấy chịu áp lực gấp đôi nhưng không nói gì với tôi cả.
Cảm giác tức giận của tôi nhanh chóng chuyển thành tội lỗi sâu sắc. Nhưng, tôi vẫn trách chồng không nói rõ mọi chuyện khiến tôi phải lo lắng, nghĩ ngợi. Dường như nhận ra lỗi sai của mình, chồng đã xin lỗi và hứa không giấu giếm tôi chuyện gì nữa.
Qua chuyện này tôi cũng nhận ra, cuộc sống hôn nhân không chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc mà còn là những thử thách cần vượt qua. Sự giao tiếp và thấu hiểu lẫn nhau là chìa khóa để duy trì mối quan hệ bền vững.