anh Lâm một thanh niên trẻ tuổi đang đi trên con đường dẫn vào trung tâm thị trấn. Đang bước đi, ánh mắt anh tình cờ bắt gặp một mảnh giấy dán trên cột điện gần đó. Bị thu hút bởi dòng chữ viết tay, anh bước lại gần để đọc. Mảnh giấy ghi: “Hôm qua, tôi đánh rơi tờ 50 nghìn đồng trên đường này, nhưng vì mắt tôi kém nên không thể tìm ra. Ai có nhặt được, xin vui lòng trả lại. Đây là địa chỉ nhà tôi… Cảm ơn nhiều!” Đọc xong, Lâm thấy lạ vì 50 nghìn đồng không phải số tiền lớn, nhưng dường như người viết thật sự mong muốn lấy lại…..

414

Tại một thị trấn nhỏ, vào một ngày mùa xuân nắng ấm, anh Lâm một thanh niên trẻ tuổi đang đi trên con đường dẫn vào trung tâm thị trấn. Đang bước đi, ánh mắt anh tình cờ bắt gặp một mảnh giấy dán trên cột điện gần đó. Bị thu hút bởi dòng chữ viết tay, anh bước lại gần để đọc.

Mảnh giấy ghi: “Hôm qua, tôi đánh rơi tờ 50 nghìn đồng trên đường này, nhưng vì mắt tôi kém nên không thể tìm ra. Ai có nhặt được, xin vui lòng trả lại. Đây là địa chỉ nhà tôi… Cảm ơn nhiều!”

Đọc xong, Lâm thấy lạ vì 50 nghìn đồng không phải số tiền lớn, nhưng dường như người viết thật sự mong muốn lấy lại. Nghĩ đây có thể là khoản tiền quan trọng với người đã đánh rơi, anh quyết định đi tới địa chỉ trên mảnh giấy để tìm hiểu.

Có thể là hình ảnh về 1 người và bệnh viện

Anh tìm đến ngôi nhà nhỏ, cũ kỹ ở cuối con ngõ. Mở cửa là một bà cụ già, mái tóc bạc trắng, ánh mắt mờ đục. Lâm hỏi thăm thì được biết bà cụ sống một mình, không có con cháu. Anh nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, cháu thấy mảnh giấy nói bà đánh rơi 50 nghìn đồng. Hôm nay, cháu tìm thấy và muốn trả lại bà.”

Bà cụ im lặng một lát, đôi mắt đượm buồn rồi bỗng rưng rưng. Bà khẽ nói: “Đã có nhiều người tìm đến đây như cháu, ai cũng bảo rằng họ nhặt được tiền và muốn trả lại. Nhưng bà có ra đường đâu mà đánh rơi tiền, và bà cũng không biết chữ, không thể tự viết gì lên mảnh giấy ấy cả.”

Bà cụ nói rằng, chắc hẳn ai đó có lòng thương cảm đã viết dòng chữ ấy để giúp đỡ bà. “Bà không ngờ trên đời này còn nhiều người tốt như vậy, không ngại đến gõ cửa nhà một bà già không quen biết.”

Lâm cảm động trước câu chuyện của bà, quyết định trao tiền và từ chối lời từ chối của bà cụ. Cuối cùng, bà nhận với điều kiện anh phải gỡ mảnh giấy trên cột điện đi. Lâm đồng ý, nhưng khi đến nơi, anh lại đứng lặng một lúc lâu.

Anh hiểu rằng nhiều người đến trước cũng được bà dặn như vậy, nhưng chắc họ không nỡ gỡ mảnh giấy xuống, vì ai cũng muốn giữ lại cơ hội cho những người khác giúp đỡ. Anh lặng lẽ bỏ đi, lòng tràn đầy cảm xúc, tự hỏi về người đầu tiên đã viết dòng chữ đó lên. Người ấy, bằng hành động nhỏ bé nhưng chân thành, đã giúp bà cụ già yếu nhận được nhiều sự ấm áp từ những tấm lòng hảo tâm trong thị trấn, nhắc nhở anh rằng, giữa cuộc đời này, vẫn còn thật nhiều người tốt bụng và nhân hậu.