Nhìn tờ giấy anh đưa, nghe những lời anh nói, tôi nghẹn ngào.
Vợ chồng tôi đã có một khởi đầu tốt đẹp, nhưng cuộc sống lại thay đổi hoàn toàn khi chồng gặp tai nạn lao động nghiêm trọng, khiến anh bị liệt hai chân.
Bác sĩ nói, có thể anh sẽ hồi phục sau một thời gian, nhưng cũng có thể bị liệt suốt đời. Nghe chẩn đoán này, chồng tôi rơi vào tuyệt vọng, thường xuyên nổi giận và có những hành động tiêu cực.
Gia đình đã khuyên tôi nên ly hôn, kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn vì dù gì tôi vẫn chưa có con với chồng, nhưng tôi kiên quyết từ chối. Tôi yêu anh nên sẽ không bỏ rơi chồng trong lúc khó khăn.
Trong suốt 8 năm tiếp theo, tôi luôn chăm sóc chồng tận tình, mỗi ngày đều massage chân cho anh, đồng thời hỗ trợ anh tập đi. Dù nhiều lần anh rơi vào trạng thái chán nản và có những hành động quá khích như ném đồ đạc, mắng mỏ vợ,… nhưng tôi vẫn rộng lòng bao dung, không chấp nhặt với chồng làm gì.
Để trang trải cuộc sống, tôi đã làm nhiều công việc khác nhau, thậm chí dậy sớm để nấu ăn và bán đồ ăn sáng.
Dù cuộc sống đầy khó khăn, nhưng tình yêu của tôi dành cho chồng vẫn không thay đổi. Dù nhiều lúc tôi cũng lén khóc một mình vì cảm thấy quá mệt mỏi và tủi thân, nhưng tôi vẫn cố gắng để gìn giữ gia đình này.
Chồng tôi gặp tai nạn lao động nghiêm trọng, khiến anh bị liệt hai chân. (Ảnh minh họa)
Và rồi, phép màu đã xảy ra. Tới năm thứ 7 sau khi bị liệt, chồng bất ngờ có thể tự đứng dậy từ xe lăn và đi vài bước. Chúng tôi đã không thể kìm nén được niềm vui sướng, ôm nhau khóc vì quá đỗi hạnh phúc.
Sau đó, quá trình hồi phục của chồng diễn ra nhanh hơn và sau một năm, chồng đã có thể tự đi lại như người bình thường. Tâm trạng của anh cũng thay đổi, dịu dàng và quan tâm đến tôi hơn. Tuy nhiên chỉ một tháng sau khi bình phục hoàn toàn, chồng lại đưa cho tôi một tờ giấy. Đó là đơn ly hôn.
Từ khi chồng bị liệt đến nay, tôi một mình cáng đáng gia đình nên dù muốn cũng không dám sinh con, vì sợ không gồng gánh nổi. Khi chồng hồi phục, cả hai mới dám tính đến chuyện con cái.
Hôm đó khi cùng chồng tới bệnh viện tái khám, tôi cũng đi kiểm tra sức khỏe sinh sản, xem cần lưu ý điều gì trước khi mang thai. Không thể ngờ, tôi lại bị chẩn đoán không thể sinh con.
Về đến nhà, chồng lập tức đề nghị ly hôn. Anh nói:
– Em rất tốt, 8 năm qua em đã chăm sóc anh, nhưng xin lỗi, anh muốn có một đứa con của mình. Anh đã lớn tuổi, nếu không có con, anh sẽ mang tội bất hiếu với bố mẹ.
Một tháng sau khi bình phục hoàn toàn, chồng đòi ly hôn tôi. (Ảnh minh họa)
Câu nói đó khiến tôi nghẹn ngào. Anh muốn có con là điều bình thường, nhưng tôi có lỗi gì? Trong suốt 8 năm qua, tôi đã dành hết tình cảm cho anh, vậy mà giờ đây, khi anh hồi phục, anh lại muốn rời bỏ tôi chỉ vì lý do đó. Bố mẹ cũng chỉ trích tôi, nhưng tôi phải làm gì bây giờ? Tại sao cuộc đời lại đối xử với tôi như vậy?
Tôi nhận ra rằng, thực tế đã đánh bại tình yêu của chúng tôi. Không phải vì tôi yêu không đủ sâu sắc, mà vì anh không đủ trách nhiệm và không biết trân trọng. Trong khi tôi như một ngọn nến, âm thầm hy sinh để thắp sáng cuộc đời anh, thì anh lại chỉ nhìn thấy những điều mình thiếu thốn.
Sau nhiều ngày bình tĩnh lại, tôi đồng ý ký vào đơn ly hôn. Tôi mỉm cười rời đi khỏi cuộc hôn nhân nhiều năm của mình, không oán không than nữa.
Bởi khi nhận ra cuộc hôn nhân của mình như một lời nói dối, tôi cảm thấy may mắn vì chưa phải hy sinh cả cuộc đời cho một người đàn ông thiếu phẩm hạnh. Tôi vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại và tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Bởi bác sĩ chỉ bảo tôi không có cơ hội mang thai tự nhiên chứ không phải cả đời này tôi không thể có con bằng phương pháp khác.
Nếu chồng yêu tôi, trân trọng tôi, chắc chắn anh ấy sẽ không muốn rời xa tôi, ngay cả khi phải nhận con nuôi. Còn bây giờ, chỉ một chút khó khăn anh đã chùn bước. Nếu anh ấy không yêu tôi, tôi cũng không cần phải tự lừa dối bản thân làm gì nữa.
Sau khi chấp nhận ly hôn và quyết tâm dứt khoát với người chồng bội bạc, nhân vật chính đã có một ý tưởng táo bạo để thông báo với cả hai bên gia đình.
Một ngày nọ, chị quyết định gọi điện cho cả hai bên gia đình. Chị thông báo sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời họ hàng gần xa đến dự. Ai cũng ngạc nhiên, không hiểu vì sao lại có tiệc tùng giữa lúc vợ chồng chị đang gặp sóng gió. Nhưng vì tò mò, cả hai bên gia đình đều đồng ý đến tham dự.
Ngày hôm đó, chị đã chuẩn bị sẵn mười mâm cỗ thịnh soạn với món chính là phao câu gà, một món không phải ai cũng thích. Nhưng với chị, đây không chỉ là một bữa tiệc bình thường, mà còn là lời tạm biệt cho cuộc hôn nhân và để thông báo một tin chấn động.
Khi mọi người đã đông đủ, hai bên gia đình ngồi vào bàn. Một số người tỏ vẻ không thoải mái khi thấy cả mười mâm cỗ đều là gà, nhưng chị vẫn giữ nụ cười bình thản. Mọi người bắt đầu gắp vài miếng vịt, nhưng đa phần đều không ăn được nhiều vì vị lạ miệng và thiếu hấp dẫn.
Khi thấy ai nấy đã buông đũa, chị đứng dậy, dõng dạc nói:
- “Hôm nay, tôi muốn mời mọi người đến không phải để ăn mừng, mà là để thông báo một điều. Chồng tôi, người mà tôi đã chăm sóc suốt 8 năm qua, vừa đưa cho tôi tờ đơn ly hôn vì tôi không thể sinh con tự nhiên. Anh ấy nói rằng anh ấy cần có con để làm tròn chữ hiếu.”
Một sự im lặng bao trùm căn phòng. Cả họ hàng nhà chồng nhìn nhau, một số người bắt đầu bàn tán. Một người cô bên nhà chồng buột miệng:
- “Trời ơi, sao lại nhẫn tâm thế, nó đã hy sinh cho con mình biết bao nhiêu năm mà…”
Nhân vật chính bình tĩnh tiếp tục:
- “Tôi muốn cho mọi người biết rằng, khi chúng tôi mới cưới, chúng tôi đã có rất nhiều ước mơ. Nhưng khi chồng tôi bị tai nạn và bị liệt, tôi chưa bao giờ bỏ rơi anh ấy. Tôi làm đủ mọi công việc để nuôi anh ấy, không oán trách nửa lời. Vậy mà giờ đây, khi anh ấy đã hồi phục, anh ấy lại sẵn sàng ly hôn vì lý do tôi không thể sinh con.”
Bên họ hàng nhà chồng bắt đầu nhốn nháo, có người trách móc chồng chị, có người quay sang bảo vệ chị, nhưng tất cả đều chung một thái độ bàng hoàng. Bố mẹ chồng của chị ngồi bất động, như không tin nổi những gì mình đang nghe.
Cuối cùng, chị đưa ra tuyên bố dứt khoát:
“Tôi đồng ý ly hôn, nhưng tôi không xem đó là một mất mát. Đây là cơ hội để tôi bắt đầu lại, và tìm kiếm một cuộc sống hạnh phúc hơn, một người biết trân trọng mình hơn.”
Sau bữa tiệc, cả hai bên họ hàng đều rời đi với những cảm xúc khác nhau. Một số người ủng hộ quyết định của chị, số khác vẫn còn chưa chấp nhận được sự thật. Nhưng chị đã quyết tâm, bởi chị biết rằng mình xứng đáng với hạnh phúc và tôn trọng hơn là một cuộc hôn nhân không trọn vẹn.