Trước nay, tôi tưởng con dâu ngoan hiền, nghe lời nhưng giờ con nhất quyết phải ra ở riêng.
Vừa rồi vợ chồng con trai thông báo sẽ ra riêng, tôi nghe xong rất buồn. Các con ở với chúng tôi đã vài năm, từ lúc lập gia đình đến nay và có cháu nhỏ năm tuổi. Các con nói cháu cũng sắp sửa vào lớp một nên muốn xây nhà cho yên ổn mọi thứ để xin học cho cháu ổn định. Nhà các con định xây cách nhà chúng tôi vài km và gần công ty con dâu hơn. Vợ chồng tôi đối xử với con cháu không tệ mà tại sao con lại đòi ra riêng. Ấm ức mấy hôm, tôi gọi vợ chồng gọi các con ra nói chuyện cho ra nhẽ. Tôi nói rõ với con rằng chúng tôi mong muốn gia đình con ở đây. Sau vài năm đến nhà chồng, lễ tết con thường đi chợ nấu ăn, lo chu đáo mọi việc. Nhà có giỗ, con tự ý thức đi chợ trước một ngày, ngày hôm sau dậy nấu từ sớm. Tôi khá ưng việc đó vì khi con chưa về, toàn tôi tự lo là chính, các con gái chưa nhờ được nhiều.
Năm đầu tiên, con mới đến nhà, chưa biết việc, hôm đó cúng rằm tháng bảy, 7h sáng tôi đi chợ về thấy con chưa làm gà cúng nên đã mắng vợ chồng con. Từ ngày đó, con ghi nhớ mọi giỗ chạp trong năm của gia đình tôi. Đến giờ, tôi đi chợ về đến nơi, con đã nấu nướng gần xong rồi. Trong khi hai con gái của tôi ngủ đến 9-10h nhưng tuyệt nhiên con dâu không hề đả động gì đến các em gái bên chồng và cũng không tỏ thái độ tị nạnh. Con nói làm xong sớm thì nghỉ ngơi sớm, đỡ mệt, vì thế cứ âm thầm dậy sớm làm cho hết việc.
Tôi còn mẹ già ở ngoài Bắc, chúng tôi sống trong Nam, mỗi năm tôi nhà quê với mẹ tầm một tháng. Từ khi có con dâu, tôi đi về quê ở với mẹ không phải lo lắng gì. Ở nhà con đi làm sáu ngày trong tuần, có khi tăng ca nhưng vẫn lo cơm nước đầy đủ cho chồng tôi. Tôi muốn gia đình con ở đây, lo cơm nước cho ba chồng, trông coi nhà cửa khi tôi về quê với bà dài ngày. Tôi thương mẹ vô cùng nên muốn ở với mẹ được lâu hơn vì bà sức khỏe ngày càng yếu. Trong ba đứa con, chỉ có gia đình con trai là gần chúng tôi hơn cả. Hai con gái đều ở cách nhà 20 km.
Tôi nói nếu con muốn ăn riêng thì cứ làm một cái bếp riêng, coi như chúng tôi nhà trên, các con nhà dưới, không động gì đến nhau, có sự riêng tư, thế nhưng con dâu không chịu. Con dâu lý luận rằng nay chúng con hơn 30 tuổi, nếu bây giờ không cố gắng có ngôi nhà riêng, vài năm nữa 40 tuổi đứng trước nguy cơ thất nghiệp rồi, có muốn cũng không làm gì được nữa, tiền tiêu bao nhiêu cũng hết nhưng tài sản sẽ còn mãi với mình. Ngôi nhà cũng là cái để vợ chồng con làm gương về sự tự lập cho các cháu sau này. Con còn nói thêm, ước mơ ngôi nhà là lý tưởng sống của vợ chồng con mỗi ngày, ở chung có gì muốn nói cũng cố nhịn. Con dâu còn bảo chuyện ăn riêng trong một gia đình lại càng không thể, sẽ có nhiều lời bàn tán, chuyện này cũng chẳng phải là nguyên nhân con muốn ra riêng.
Chồng tôi hay nóng tính, có lần chửi con dâu và động đến thông gia, thậm chí chồng tôi còn chửi bới cả nhà bên đó vì chuyện cháu xem tivi trong khi con dâu không muốn cho xem quá nhiều. Chồng tôi không muốn trong nhà có tiếng khóc trẻ em nên mỗi khi cháu khóc đều quát mắng. Con nói lần đó tự cảm thấy chịu không nổi nữa, đi tìm đất, vay ngân hàng rồi mua và trả nợ. Đến nay các con đã trả xong nợ đất, sắp tới tiếp tục vay ngân hàng để xây nhà. Tôi không muốn con đi vay vì cần thêm vài năm để trả nợ.
Tôi khuyên con nên sinh luôn đứa nữa kẻo mấy năm nữa muốn sinh cũng không được. Một phần tôi cho rằng chỉ cần có thêm đứa con nữa thì chúng sẽ không có tiền xây nhà. Đó là một biện pháp để trói chân các con nhưng chúng không chịu. Con nói xây nhà là ưu tiên hàng đầu, con cái là duyên, dù sao con cũng có một đứa con rồi. Con đã lên kế hoạch cả cho cuộc sống của mình rồi nên tôi khỏi phải lo, người trẻ nếu không có của cải cha mẹ cho thì đa số phải vay mượn để có nhà đất.
Giờ đây con đã trả được món đắt nhất là đất rồi, nhà có tiền to xây to, tiền nhỏ xây nhỏ, không quan trọng, ở với cha mẹ xem như là tuyệt giao với bạn bè. Khi bạn bè đến chơi, hay thậm chí cha mẹ, anh em con đến con cũng rất ngại. Nhà tôi đóng cửa sớm từ 19h và khóa trong luôn. Nếu các con muốn đi đâu chơi cuối tuần hay công việc gì, ba mẹ phải đợi cửa (vì khóa trong nên không thể mở từ bên ngoài). Nhà luôn cần có người ở nhà để canh, vì thế con ngại không dám đi đâu, cũng như không có mối quan hệ bạn bè. Trong khi chúng tôi đâu có khó khăn gì về việc này, con muốn mời bạn đến cứ đến.
Nhà tôi cũng rất ít khách đến chơi, chồng tôi không giao du với ai, tôi không muốn khách đến nhà chơi, mất công bày ra nấu nướng, mệt mỏi. Con nói khi chúng con ra riêng rồi, mọi người sẽ nhìn nhận công bằng hơn về trách nhiệm của mỗi người con trong gia đình; không phải cứ việc gì nặng nhẹ cũng đổ lên đầu con trai, con dâu. Các năm sau cũng không có việc các chị em chồng ngủ đến trưa để em dâu với mẹ nấu ăn, đi chợ, lo đám giỗ; sẽ phải công bằng mọi việc về trách nhiệm và quyền lợi trong gia đình.
Giờ tôi mới biết sâu sa suy nghĩ trong lòng con, trước giờ không thấy nói gì tưởng con ngoan hiền và biết nghe lời. Con nói nhiều khi chồng con mong có một ngày chủ nhật để ngủ đến khi nào thích dậy thì dậy, thế nhưng luôn bị gọi dậy sớm 6-7h trông coi nhà cửa, cứ đến giờ đó tự nhiên giật mình thon thót. Quả thực mẹ chưa từng nhìn thấy, mẹ luôn nói thương con nhưng chắc mẹ không hiểu được.
Con nói mẹ cứ yên tâm. Không phải con ra riêng là mang cháu đi không cho ông bà gặp mặt. Sau này con còn nhờ vả chúng tôi nhiều, nhà cách nhau vài km, muốn là về, thậm chí con trai còn buôn bán ở nhà chúng tôi. Con bảo mẹ chừng nói muốn về Bắc lo cho bà thì cứ về, chuyện cơm nước cho ba con sẽ lo chu toàn, trước giờ con vẫn đi về được hàng ngày. Nhà con xây con vẫn cứ xây, khi nào mẹ lo chu toàn cho bà xong thì chúng con mới tập trung xây dựng mái ấm của mình.
Xin nói thêm, con trai là con riêng của chồng tôi với vợ trước nhưng tôi đã nuôi con từ khi lên 10 và đối xử không khác gì con ruột. Vợ chồng tôi còn trẻ, có thu nhập riêng tại nhà, chưa cần phụ thuộc vào con. Nhà tôi to rộng, sau này sẽ chia cho các con, nếu con trai ở với chúng tôi chắc chắn sẽ cho phần to hơn hai con gái, nhưng giờ con dâu lại không biết điều. Tôi thậm chí đã khóc trước mặt con dâu nhưng con có vẻ không thay đổi quyết định. Xin các bạn chia sẻ với tôi.