Em gái r:uộ:t lỡ mang b-ầ-u nhưng định bỏ vì không có khả năng nuôi con, tôi thương nên động viên cứ giữ lại th-a-i đ-ẻ, sau tôi sẽ nhận làm con nuôi. Nuôi cháu từ những ngày còn đ-ỏ h-ỏ-n ẵm ngửa trên tay đến khi cháu học hết cấp 3 thì đỗ học bổng toàn phần đi du học Anh. Ngày tiễn cháu lên sân bay, vừa mừng vừa lo, khi về đến nhà thì thấy cảnh trống vắng đang khóc nức nở thì thấy phong thư để ngay trên bàn với nội dung…

2083

Ngày định mệnh ấy, khi em gái tôi xuất hiện trước cửa nhà, đôi mắt hoảng hốt, giọng nói ngập ngừng, trái tim tôi không khỏi lo lắng. Em kể về nỗi sợ khi biết mình đang mang bầu, trong khi không đủ khả năng để nuôi con, tôi nhìn vào ánh mắt hoang mang của em, lòng trào dâng một tình cảm khó tả. Đứa bé chưa sinh đã lấp đầy trái tim tôi. Không suy nghĩ nhiều, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay em, động viên:

“Cứ giữ con lại đi em. Sinh bé ra đi, rồi chị sẽ nuôi, cứ coi như là con của chị.”

Lời nói ra nhẹ nhàng, nhưng cũng từ đó cuộc đời tôi rẽ sang một ngã khác, nơi tôi không ngờ rằng mình sẽ bước vào hành trình làm mẹ. Từ phút ấy, tôi không chỉ là người chị, mà còn là người mẹ của đứa trẻ đang hình thành.

Gọi chồng dậy pha sữa cho con, anh giận dữ vứt luôn bỉm bẩn vào người tôi -  2sao

Ngày em sinh, khi lần đầu tiên nhìn thấy bé, tôi đã không kìm được nước mắt. Tôi bế bé trong vòng tay, cảm nhận hơi ấm từ hình hài nhỏ bé ấy, nhịp tim bé đập như hòa cùng nhịp đập của tôi. Từ ngày đó, bé trở thành thế giới của tôi.

Những tháng ngày đầu tiên thật khó khăn, nhưng cũng thật kỳ diệu. Tôi đã phải học cách dỗ dành bé khi bé quấy khóc, thức trắng đêm khi bé ốm, nín thở nhìn bé say ngủ trên vòng tay mình. Tôi nhớ từng tiếng khóc khàn vào giữa đêm khuya, nhớ những tiếng cười giòn tan khi bé bắt đầu nhận ra khuôn mặt tôi, hay những bước chập chững đầu tiên của bé. Đó là hành trình mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng sẽ trải qua, nhưng cũng là hành trình mà tôi không bao giờ muốn đánh đổi lấy bất cứ điều gì.

Những năm tháng tiếp theo, tôi nuôi dưỡng bé lớn lên, chứng kiến từng bước đi của bé, dẫn bé đến trường, dạy bé từng bài học nhỏ, và không ngừng yêu thương bé như con ruột. Bé đã mang đến cho tôi niềm vui và ý nghĩa mới trong cuộc sống. Với tất cả mọi người, tôi là mẹ của bé, và với tôi, bé chính là con tôi. Không ai biết sự thật rằng tôi là dì, chỉ chúng tôi biết bí mật ấy, và đó là bí mật tôi tự hứa sẽ giữ mãi mãi, để không làm tổn thương đứa con tôi yêu thương hơn cả bản thân mình.

Năm tháng dần trôi qua, từng kỷ niệm bên bé cứ đong đầy. Từ lần đầu tiên bé gọi tôi là “mẹ,” lòng tôi rộn rã như nở hoa. Rồi đến khi bé vào cấp ba, từng buổi tối cùng bé học bài, từng lúc bé hỏi tôi những câu hỏi ngây ngô về thế giới xung quanh, tôi dường như thấy mình sống lại tuổi thơ. Chúng tôi đã trải qua không ít lần cãi vã, nhưng tình thương không bao giờ vơi. Tình cảm giữa tôi và bé gắn bó như máu thịt, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng bé không phải là con ruột mình.

Đến ngày bé nhận được học bổng toàn phần du học tại Anh, lòng tôi vừa vui mừng vừa thấp thỏm. Tôi tự hào khi thấy con mình lớn lên mạnh mẽ và tài giỏi, nhưng cũng lo lắng khi nghĩ đến ngày xa cách. Ngày tiễn bé ra sân bay, lòng tôi đầy xúc cảm lẫn lộn. Khi bé bước vào cổng kiểm tra an ninh, tôi đứng nhìn theo, nén nước mắt để chúc bé bình an. Chỉ khi trở về nhà, căn nhà đột ngột trở nên trống trải vô cùng. Nhìn vào căn phòng của bé, từng kỷ niệm lại ùa về như một dòng thác, tôi ngồi xuống, và không ngăn được những giọt nước mắt nhớ thương.

Nỗi niềm nhớ nhà khi đi du học

Bất chợt, tôi nhìn thấy trên bàn một phong thư với dòng chữ quen thuộc của bé. Tay tôi run run khi mở bức thư, và từng dòng chữ chậm rãi hiện ra trước mắt:

“Mẹ ơi, con biết tất cả rồi. Con biết con là cháu của mẹ, nhưng với con, mẹ luôn là người mẹ duy nhất. Con cảm ơn mẹ vì đã hy sinh cả cuộc đời để chăm sóc, nuôi dưỡng con, dành cho con mọi điều tốt đẹp nhất. Con sẽ cố gắng sống sao để xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của mẹ.”

Mỗi dòng chữ ấy như một dòng nước mát xoa dịu trái tim tôi. Trong phút chốc, những lo âu trong lòng như tan biến, thay vào đó là niềm hạnh phúc trào dâng. Tôi mỉm cười, mặc nước mắt vẫn ướt đẫm trên má, lòng tràn ngập niềm tự hào về bé – đứa con mà tôi đã yêu thương như chính ruột thịt của mình. Từ sâu thẳm trái tim, tôi biết rằng dù cho có xa cách thế nào, tình cảm giữa hai mẹ con tôi mãi mãi không thể thay đổi.

Cuộc đời đôi khi đưa ta đến những ngã rẽ không ngờ, đặt trước ta những thử thách không hề dễ dàng. Nhưng từ đó, ta lại tìm thấy ý nghĩa thật sự của tình yêu thương. Dù cho bé biết sự thật, dù bé có đi xa, trong trái tim bé vẫn sẽ mãi có hình bóng của người mẹ đã dành cho bé tất cả. Và với tôi, bé mãi mãi là đứa con yêu dấu, là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời.