Khi vợ tôi nhận kết quả bị ung thư cổ tử cung và không còn khả năng sinh con, lòng tôi chán chường, cảm giác hụt hẫng cứ bủa vây. Từ lúc kết hôn, chúng tôi đã mong ngóng có con, và giờ, hy vọng ấy tan biến. Tôi không muốn đối diện với thực tại, không muốn chấp nhận việc gia đình sẽ mãi thiếu một tiếng cười trẻ thơ. Để khỏa lấp nỗi buồn và tìm sự an ủi, tôi lên ứng dụng hẹn hò, nghĩ rằng mình xứng đáng với một người phụ nữ khác, có thể cho tôi những gì mà cuộc hôn nhân hiện tại không thể.
Chẳng bao lâu, tôi quen một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, ăn nói dịu dàng và khéo léo. So với vợ tôi – người vất vả hy sinh cho gia đình – cô ấy tươi mới, khiến tôi cảm thấy mình được chiều chuộng, thấu hiểu. Chúng tôi hẹn hò vài lần, mọi thứ trôi qua đầy lãng mạn và hào hứng. Chỉ sau ba tháng, cô ấy báo tin đã mang thai. Trong phút chốc, mọi sự khao khát về một gia đình trọn vẹn bùng lên, tôi lập tức quyết định về nhà đòi ly hôn với vợ cũ.
Tối hôm ấy, trong cơn giận dữ vì đã quyết tâm dứt khoát, tôi bắt đầu tháo từng tấm ảnh cưới của chúng tôi xuống. Khi gỡ bức ảnh cưới cuối cùng, một phong thư nhỏ rơi ra từ phía sau khung ảnh. Thấy lạ, tôi mở phong thư và rùng mình khi đọc những dòng chữ viết tay của vợ. Trong thư, vợ kể lại rằng ngay từ ngày cưới, cô ấy đã biết mình có bệnh, nhưng vì sợ tôi rời bỏ, cô đã âm thầm chịu đựng và tìm mọi cách chữa trị, hi vọng có thể sinh con cho tôi. Vợ còn nói rằng, điều hối tiếc nhất của cô ấy là không thể cho tôi một gia đình hoàn chỉnh, và mong tôi hiểu cho nỗi lòng của cô. Những lời cuối thư, cô viết rằng chỉ cần tôi hạnh phúc, cô sẵn sàng hy sinh tất cả, ngay cả nếu một ngày tôi muốn rời xa cô.
Đọc đến đây, tôi đứng lặng, bàng hoàng nhận ra nỗi đau và tình yêu sâu sắc vợ đã dành cho mình. Mọi hình ảnh về vợ, từng lần cô ấy thức đêm chăm sóc tôi, từng bữa cơm cô nấu, từng cái ôm dịu dàng khi tôi mệt mỏi, chợt hiện lên trong đầu. Cảm giác ân hận trào dâng như tảng đá đè nặng lên lồng ngực. Tôi đã đánh mất điều quý giá nhất trong đời mình vì sự ích kỷ và thiếu kiên nhẫn.
Tay tôi run rẩy khi cầm lá thư, từng dòng chữ như khắc vào tâm can. Đêm ấy, tôi ngồi trong bóng tối, đối diện với sự thật về nỗi đau mà chính tôi đã gây ra. Một gia đình trọn vẹn không chỉ là những đứa con, mà là sự hy sinh, tình yêu và lòng bao dung mà người phụ nữ tôi đã cưới trao tặng cho tôi. Cô ấy đã dành cả cuộc đời để yêu tôi, còn tôi lại quay lưng khi cô ấy cần tôi nhất. Tôi chợt hiểu rằng, điều mất mát lớn nhất không phải là thiếu đi một đứa con, mà là đánh mất người đã sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì mình.