19

Vừa sinh con được đúng 10 ngày, trong khi vẫn còn đau đớn vì vết khâu, tôi đã phải đối mặt với tình huống “khó tin” từ gia đình chồng. Mẹ chồng đưa tôi đôi bao tay, yêu cầu tôi đi rửa bát ngay sau bữa ăn mà ba chị chồng ngồi ăn rồi thản nhiên ngồi chơi. Nhưng chính phản ứng của chồng tôi sau đó mới là điều khiến cả gia đình chết lặng. 
Ảnh minh họa.

 

Khi nghe thấy tiếng tôi bực bội, chồng đứng dậy, cúi mặt trước các anh rể, và nói lời xin lỗi nhưng với giọng sắc bén: “Em xin lỗi nếu có làm mọi người khó chịu, nhưng đây cũng là chị gái em. Hôm nay, em phải lên tiếng vì cách cư xử không đúng của các chị.”

Nhìn thấy cảnh đó, tôi không biết mình nên vui hay áy náy. Tình cảm trong lòng tôi rối bời, cứ như vừa được giải thoát, lại vừa thêm lo âu.

Cuộc sống hôn nhân và sự hy sinh thầm lặng

Chúng tôi lấy nhau được hơn một năm, và sau 10 ngày sinh con, tôi vẫn chưa có phút giây nào thật sự thoải mái. Sinh thường nên tôi hồi phục nhanh hơn nhưng vết khâu tầng sinh môn vẫn còn đau đớn. Chuyện không dừng ở đó, những yêu cầu từ mẹ chồng dần làm tôi kiệt sức, khi bà trao tay mọi việc nhà cho tôi từ ngày về làm dâu.

Khi mang thai, dù mệt mỏi vô cùng, tôi vẫn phải lo lắng từng chút việc nhà mà chẳng có ai giúp đỡ. Các chị chồng, dù đôi khi có qua chơi, nhưng luôn để lại “dấu vết” sau mỗi lần ăn uống, khiến tôi phải lặng lẽ thu dọn.

Đêm đến, chồng tôi bận bịu với công việc đến mức say giấc không biết gì. Còn tôi, vừa rời bệnh viện đã phải thức trắng đêm chăm con. Mỗi đêm, con thức dậy tới ba lần đòi bế. Ngại nhờ mẹ chồng, tôi ôm con mà dựa vào tường, cố chợp mắt chút ít để lấy sức. Sau gần 10 ngày thức trắng, cơ thể tôi như kiệt quệ.

Ngày định mệnh và phản ứng không ngờ từ chồng

Hôm đó, ba chị chồng kéo nhau qua nhà ăn cơm, vô tư ăn xong rồi ngồi nói chuyện rôm rả. Mẹ chồng không chút ngại ngần, dúi vào tay tôi đôi bao tay, yêu cầu đi rửa bát. Giây phút đó, tôi không tin vào tai mình, như thể chỉ có mình tôi mới chịu cảnh này trong ngôi nhà này.

Tôi ném đôi bao tay xuống đất, thẳng thừng nói mình không thể mãi phục vụ mọi người như thế. “Tôi vừa sinh con, cần được nghỉ ngơi chứ không phải hầu hạ hết người này đến người khác!” – lời nói bật ra không kìm nén được.

Nghe thấy tiếng vợ lớn, chồng tôi lập tức đứng dậy, xin lỗi các anh rể và mắng thẳng các chị chồng vì cách cư xử thiếu tế nhị, vô ý thức. Những người phụ nữ ấy tái mặt, im lặng cúi đầu rồi kéo nhau xuống bếp rửa bát mà chẳng dám nói thêm lời nào.

Sau đó, họ lặng lẽ ra về, không một lời chào. Nghĩ lại, lòng tôi trĩu nặng. Dù đã nói ra hết nỗi lòng, tôi vẫn băn khoăn không biết mình làm vậy có quá đáng không. Liệu tôi có nên xin lỗi để giữ hòa khí gia đình, hay cần giữ vững lập trường để bảo vệ bản thân?