Cuộc hôn nhân của tôi và Hoàng đã bước qua 7 năm. Chúng tôi có một cô con gái nhỏ, đáng yêu và luôn là niềm hạnh phúc của tôi. Nhưng điều khiến tôi luôn trăn trở và buồn phiền nhất là suốt 7 năm qua, tôi chưa từng được về thăm bố mẹ chồng. Từ ngày kết hôn, Hoàng luôn viện lý do rằng mẹ anh khó tính, không thích tôi nên anh luôn khuyên tôi không nên về nhà anh, tránh làm không khí gia đình căng thẳng. Ban đầu, tôi cũng chấp nhận vì nghĩ có lẽ thời gian đầu mẹ chồng chưa quen với con dâu, nhưng qua thời gian, điều này ngày càng trở nên bất thường.
Mỗi khi Hoàng về quê thăm bố mẹ, anh chỉ đưa con gái về mà không bao giờ để tôi đi cùng. Tôi đã nhiều lần đề nghị về cùng anh nhưng đều nhận lại sự từ chối dứt khoát. Hoàng nói rằng mẹ anh không thích tôi, chỉ muốn gặp cháu, và tôi nên tôn trọng điều đó. Nghe chồng nói vậy, tôi đành nuốt nỗi buồn vào lòng, tin rằng anh đang cố gắng giữ hòa khí trong gia đình.
Thế nhưng, sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm trong tôi. Tại sao Hoàng không bao giờ cho tôi về thăm bố mẹ chồng? Có chuyện gì mà tôi không biết sao? Tình cảm vợ chồng vẫn êm ấm, nhưng sự mập mờ này khiến tôi không thể yên tâm. Cuối cùng, tôi quyết định phải tìm hiểu sự thật. Và rồi, một ngày nọ, tôi quyết định sẽ về nhà chồng mà không báo trước.
Hôm đó là cuối tuần, Hoàng đưa con gái về thăm ông bà như mọi lần. Tôi đợi đến khi anh đi rồi, liền bắt xe về quê chồng mà không nói cho anh biết. Trong lòng tôi đầy nỗi hồi hộp, lo lắng xen lẫn sự tò mò không thể kiềm chế. Tôi tự hỏi liệu có điều gì mà Hoàng đang cố giấu diếm tôi suốt những năm qua?
Khi tôi đến nhà, ngôi nhà ba tầng to đẹp nằm lặng lẽ giữa khu vườn rộng lớn, cửa cổng không khóa, nên tôi lặng lẽ bước vào. Tôi đi theo lối nhỏ vào sân và đến trước cửa nhà. Cửa chính hé mở, tôi rón rén bước vào, và cảnh tượng bên trong khiến tôi sững sờ đến ngã quỵ.
Trong phòng khách, mẹ chồng tôi – người mà tôi chưa từng gặp suốt 7 năm qua – đang ngồi nói chuyện vui vẻ với một người phụ nữ khác. Nhưng điều làm tôi đau đớn hơn cả là người phụ nữ ấy chính là Hân, bạn thân của Hoàng từ thời đại học. Cô ấy ngồi sát cạnh mẹ chồng, hai người nói chuyện như mẹ con ruột, tiếng cười rộn vang trong căn nhà.
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi đứng lặng, không tin vào mắt mình. Hân nhìn thấy tôi trước, cô ấy thoáng chút bối rối nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh. Mẹ chồng tôi cũng quay lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi như thể tôi là kẻ xa lạ.
“Chị về làm gì?” – Giọng Hân cất lên, nhẹ nhàng nhưng đầy tính sở hữu.
Tôi không thể nói nên lời. Bao nhiêu câu hỏi dồn lên trong đầu, nhưng cổ họng tôi như nghẹn lại. Tôi quay sang nhìn mẹ chồng, hy vọng bà sẽ giải thích, nhưng bà chỉ im lặng, không có chút biểu cảm nào. Hóa ra, suốt 7 năm qua, không phải vì mẹ chồng khó tính mà tôi không được phép về đây, mà vì Hân – người phụ nữ đang thay thế vị trí của tôi trong gia đình này.
Hoàng luôn nói mẹ không thích tôi, nhưng sự thật là mẹ anh đã chấp nhận Hân từ lâu. Hân có lẽ đã bước vào gia đình này với vai trò “vợ” trong mắt mẹ chồng tôi, còn tôi chỉ là cái bóng, không hơn không kém.
Tôi đứng đó, cảm giác đau đớn xé nát trái tim. Bỗng nhiên, mọi mảnh ghép trong cuộc sống của tôi dần rõ ràng hơn. Những lần Hoàng về quê mà không cho tôi đi cùng, sự lạnh nhạt của mẹ chồng mà tôi luôn nghĩ là do tính cách bà khó gần, và sự xuất hiện liên tục của Hân trong các câu chuyện của Hoàng. Tôi đã bị lừa dối suốt 7 năm qua.
Lúc này, tôi chỉ biết quay người bỏ đi. Tôi không muốn nghe thêm lời giải thích nào nữa. Thật cay đắng khi nhận ra rằng, hạnh phúc tôi từng nghĩ mình có, thực ra chỉ là một ảo ảnh mà tôi tự vẽ nên.
Tôi bước ra khỏi ngôi nhà ấy, lòng đau nhói. Phía sau, tiếng cười nói vẫn vang lên, như thể sự có mặt của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến họ. Còn tôi, tất cả những gì còn lại là nỗi đau và sự phản bội.