– Em đang ở đâu? – Em vừa về nhà, chuẩn bị nấu cơm. – Sao e về muộn thế? Nấu anh ăn với nhé! – Thật không? E chỉ có mỗi 2 miếng đậu, ít rau và thịt thôi. – Ok, anh qua bây giờ. Cô và anh thường bắt đầu những tin nhắn như vậy qua zalo cũng đã ba bốn năm. Cô không nhớ vì sao cô lại quen anh, có số điện thoại của anh. Còn anh thì kể. Trong một lần đi đánh án chắc gần nhà cô, buồn buồn anh tìm zalo thì thấy cái nick và dòng stt rất gây chú ý “già rồi, đừng tán đéo thích”. Và anh tò mò làm quen. Cô đồng ý. – Cô mới đầu cũng coi anh như bao cái nick vớ vẩn làm quen. Cái avatar đen trắng nhìn khá trẻ và đẹp trai kiểu lành lạnh, bất cần, bí hiểm. Nhưng anh nói chuyện khá nghiêm túc trong thời gian khá dài bằng những câu chuyện vu vơ…Để rồi …

– Em đang ở đâu?

– Em vừa về nhà, chuẩn bị nấu cơm.

– Sao e về muộn thế? Nấu anh ăn với nhé!

– Thật không? E chỉ có mỗi 2 miếng đậu, ít rau và thịt thôi.

– Ok, anh qua bây giờ.

Cô và anh thường bắt đầu những tin nhắn như vậy qua zalo cũng đã ba bốn năm. Cô không nhớ vì sao cô lại quen anh, có số điện thoại của anh. Còn anh thì kể. Trong một lần đi đánh án chắc gần nhà cô, buồn buồn anh tìm zalo thì thấy cái nick và dòng stt rất gây chú ý “già rồi, đừng tán đéo thích”. Và anh tò mò làm quen. Cô đồng ý.

– Cô mới đầu cũng coi anh như bao cái nick vớ vẩn làm quen. Cái avatar đen trắng nhìn khá trẻ và đẹp trai kiểu lành lạnh, bất cần, bí hiểm. Nhưng anh nói chuyện khá nghiêm túc trong thời gian khá dài bằng những câu chuyện vu vơ…
Cô lúc đó đang có mối tình đẹp sau li hôn 3 năm nên cô không để tâm lắm. Có khi những tin nhắn của anh vài ngày sau cô mới trả lời. Tuy nhiên trong cuộc tình của mình cô buồn nhiều hơn vui, dù không nói rõ trong những bài đăng thì lần nào anh cũng biết và nhắn tin cho cô.

Rồi cô cũng đồng ý hẹn hò anh cafe, đi ăn vài lần. Nhưng đến phút cuối cô lại tìm lý do để từ chối. Kể cả có lúc anh gọi điện nói anh đang đứng ngoài ngõ, trời đang mưa cô cũng mặc kệ. Cô đang bận buồn với mối tình cô vừa chủ động buông tay dù trong lòng vẫn yêu tha thiết. Duyên có lẽ chỉ tới đó. Cô cũng ngại vì anh còn trẻ quá, có lẽ phải kém cô hơn 10 tuổi. Cô sợ những bức hình 360 độ trên zalo làm anh thất vọng cười khẩy “cháu chào cô” rồi lặn mất hút

Rồi anh cũng tìm ra cô bằng nghiệp vụ của mình trong một lần cô họp với các bạn sinh viên tình nguyện ở một quán cafe gần nhà. Anh đến, ngồi cách chỗ cô họp vài cái bàn, đối diện cô. Anh mặc chiếc quần bò bụi bụi, áo sơmi body màu đỏ đô, người ngăm ngăm đen, rắn rỏi, khuôn mặt lạnh. Anh gọi ly đen đá và thi thoảng đang nói cô bất chợt nhìn sang thấy anh đang nhìn cô. Cô không nhớ mình đang nói gì nữa.
Điện thoại cô báo tin nhắn
– từ nay anh không gọi em là chị nữa. Em lừa anh là em đã già.

* * *
Cô vội vàng cắm nồi cơm, rán đậu, luộc rau, dọn qua nhà cửa rồi đi tắm. Thay cho mình bộ đồ lót màu đỏ mận, chiếc váy ở nhà cũng màu đỏ, hơi trễ vai. Cô mở nhẹ bản nhạc ưa thích “love story” để chế độ repeat.

Anh đến, nhanh như cơn gió. Mở cửa, cô thấy anh đứng đó với nụ cười khoe chiếc răng khểnh nhẹ. Anh cười đẹp quá mà không chịu cười gì cả trong rất nhiều bức hình cô nhìn thấy. Cô nghĩ thầm. Anh tự nhiên như là đã từng đến nhà cô nhiều lần, mở tủ lấy khoai ăn. Anh thích ăn khoai để lạnh, bở đỗ giống cô. Anh đi quanh nhà nói chuyện, còn cô lúi húi trong bếp dọn cơm. Bất chợt, anh đến vòng tay ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ vào gáy. Vòng tay anh mạnh mẽ xoay người cô lại nhanh tới nỗi cô chỉ kịp nhắm mắt để nhận nụ hôn của anh ập tới, ngọt ngào nhưng rất mạnh như nuốt trôi môi và lưỡi cô. Cô như lả đi trong tay anh. Khoảng cách về tuổi tác cô không để ý tới nữa, chỉ thấy mình thật bé nhỏ trong vòng tay anh và bị hút vào mùi đàn ông trên cơ thể anh thật nam tính.

Bữa cơm đơn giản của cô và anh thật ấm cúng. Anh ăn khá tự nhiên, cô cũng vậy. Cô vui vì lâu rồi kể từ ngày các con cô đi học xa nhà thì cô không mấy khi dọn mâm ra ăn cơm theo đúng bữa. Cũng lâu rồi nhà cô mới có người đàn ông đến nhà và ăn cơm. Cô sống một mình nên rất hạn chế tiếp khách nam giới ở nhà trừ anh em, bạn bè đến theo nhóm. Chẳng hiểu sao cô lại đồng ý cho anh tới một cách nhẹ nhàng không một chút nghi ngờ. Có lẽ khi nhìn vào mắt anh trong lần đầu tiên gặp. Trực giác cô nói anh là người tử tế vì trước giờ cô tin vào trực giác của mình và chưa khi nào sai.

Anh giúp cô dọn mâm như người đàn ông trong gia đình. Cô rửa bát, anh lại ôm cô. Hai người cuốn vào nhau khi tay cô đầy bọt, cô chỉ kịp tắt vòi nước, lau tay vào cái tạp giề đeo ở người. Anh bế bổng cô vào phòng, vừa đi vừa thì thầm “anh thích em ngay từ lúc nhìn thấy cái avatar. Em làm anh chờ đợi khổ sở quá! Gần 3 năm rồi em biết không? Em cứ cho người ta thấy em mạnh mẽ thế để làm gì cho khổ. Em buồn, em vui anh cảm nhận được hết dù chỉ nhìn trên màn hình…”
Anh hôn cô ngiến ngấu, vòng tay anh xiết mạnh như muốn cô tan ra. Rồi như sợ cô đau anh lại hỏi “em có đau không?” Cô nhắm mắt nhưng lắc đầu. Cô thích thế!

Gói kỳ nghỉ gia đình

Anh từ từ dẫn dắt cô, hôn cô khắp mặt, tai rồi mơn man xuống cổ. Người cô nổi gai ốc, ngực cô căng cứng. Anh trườn môi mình xuống ngực cô, vừa nhẹ nhàng vừa dữ dội. Cô như lịm người đi. Khi môi anh cuốn vào môi cô cũng là lúc cô chẳng còn chút vải nào trên người…Anh lại vùi mặt xuống khe núi căng tràn của người đàn bà chớm qua độ chín. Cô cong người, thở nhẹ, buông xuôi lý trí, những đạo đức, giáo điều, rao giảng..? Cô mặc kệ, cô chui trong cái vỏ bọc người mẹ hoàn hảo, người phụ nữ chuẩn mực lâu lắm rồi. Giờ cô sống cho bản năng một chút. Cô phải thương cô thôi. Cô bỏ đói cảm xúc và cơ thể lâu lắm rồi.
Bản năng khiến cho cô và anh thấy như chỉ còn có hai người trên đời, sức lực, sự thuần thục và tuổi trẻ của anh khiến cô hết lần này đến lần khác thăng hoa, rên rỉ, mê man bất tận, anh không quên luôn đan tay anh vào tay cô nắm thật chặt. Anh đã làm được điều mà Người đàn ông trước anh chưa bao giờ làm được! Họ chỉ hùng hục, hưởng thụ cho bản thân chứ họ chưa cho cô cảm giác thăng hoa hạnh phúc khi chơi trò chơi hai người. Anh thì khác, dịu dàng khi cần, mạnh mẽ dứt khoát khi chạm, dẫn dắt, thấu hiểu từng góc khuất ham mê trên cơ thể cô, cứ như thể hai người đã bên nhau lâu lắm rồi. Ngay cái việc khi yêu xong anh nhẹ nhàng, cẩn thận lau rửa cho cô, anh vừa làm vừa hôn cô trìu mến. Mắt cô nhìn anh đắm đuối, cô giơ tay vuốt vuốt những giọt mồ hôi đang chảy trên mặt anh. Cô bật cười sung sướng.

* * *
Cô càng ngày càng thấy nhớ anh. Nhớ cả lúc đang nằm trong tay anh. Nhớ những nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng của anh nhưng cô không bao giờ chủ động nhắn tin hay gọi cho anh. Thường thì những lúc cô nhớ anh nhất cũng là lúc anh nhắn tin hay gọi điện. Cô hay bảo anh “chúng mình có thần giao cách cảm”. Những lần gặp nhau hay chat chít, cô và anh như ngầm mặc định chỉ nói về công việc và sở thích. Còn lại không ai hỏi ai về đời tư. Trước giờ cô luôn là người muốn biết mọi thứ rạch ròi về người đàn ông của mình. Nhưng không hiểu sao với anh cô tuyệt nhiên không tìm hiểu dù cô chỉ cần hỏi vài người bạn đang làm cùng anh hay tìm hai số điện thoại của anh trên mạng là ra. Nhưng cô không làm.

Anh vẫn nồng nàn, mạnh mẹ, quyết liệt nhưng không kém dịu dàng với cô như thế trong suốt thời gian dài. Thi thoảng anh off zalo cả tuần rồi lại lao đến bên cô ngấu nghiến. Cô nhớ anh đến nỗi cũng chẳng buồn hỏi: anh đi đâu thế? Thường thì anh tự kể. Cô tin và lại rúc vào anh miên man, đắm đuối…

Một ngày, sau lúc ái ân cô ôm mặt anh, nhìn thật lâu vào đôi mắt cương nghị của anh rồi hỏi:
– Mình là gì của nhau hả anh?
Cô hỏi rồi không để cho anh trả lời cô tự nói:
– Mình là tình nhân không hẹn ước.

* * *
Một ngày, anh vào zalo sau một tuần off. Anh không thấy nick cô sáng như mấy năm anh ở bên cô. Anh gọi điện “thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…” Anh lao tới nhà cô, mở cửa cho anh là một bà già: cô ấy bán nhà cho tôi và chuyển đi cách đây 3 ngày. Tôi không biết cô ấy đi đâu vì đồ đạc cô ấy để lại hết.

Anh không biết mình về cơ quan bằng cách nào. Cậu đồng nghiệp cùng cơ quan hỏi: mắt ông bị con gì bay vào mà đỏ thế, nước mắt giàn dụa kìa, để tôi xem nào…

Sảnh đi quốc tế.
Cô ngồi đó một mình. Xung quanh ồn ào khóc cười bởi những cuộc chia ly. Cô nói với con là cô tự đi được. Con cô gọi điện giục cô suốt nửa năm nay. Nó nói cũng có lý: bệnh của mẹ vậy không biết mẹ sẽ ngồi xe lăn lúc nào, ai chăm sóc mẹ lúc đó? Mẹ sang đây có bọn con bên cạnh, có mọi dịch vụ tốt. Có mẹ bên cạnh bọn con yên tâm làm việc….Thế là cô âm thầm làm thủ tục đi với con.
Cô chẳng còn lý do gì ở lại ngoài mối tình không hẹn ước.

Tác giả: Nguyễn Thuỷ

Bài và ảnh sưu tầm