Tôi và chồng kết hôn đã gần mười năm. Chồng tôi là một bác sĩ. Anh là người thông minh, giỏi giang nhưng lại khá khô khan, không quen bày tỏ tình cảm qua lời nói hay hành động. Trong khi bạn bè khoe chồng mình hay tặng hoa, quà cáp vào những dịp đặc biệt, chồng tôi thì ngược lại. Anh không phải kiểu người lãng mạn, hiếm khi dành thời gian nghĩ đến những điều nhỏ nhặt, mà chỉ luôn bận rộn với công việc.
Dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy buồn. Lúc nào anh cũng bận rộn, nhiều khi về nhà chỉ ăn cơm, ngủ rồi lại đi sớm. Tôi tự hỏi có phải cuộc hôn nhân của mình thiếu điều gì đó, có phải anh không còn quan tâm đến tôi nữa. Cảm giác chán nản bao trùm, và tôi thấy mình trở nên trầm lặng hơn, ít nói hơn. Có những hôm tôi nghĩ đến chuyện than phiền, rồi lại thôi vì sợ làm anh thêm áp lực.
Nhưng rồi, một ngày nọ, chồng tôi thay đổi đột ngột. Anh bắt đầu dành cho tôi những lời lẽ yêu thương hơn. Anh hỏi han, động viên tôi mỗi ngày. Khi ở nhà, anh chủ động tranh làm hết việc nhà, từ nấu cơm, rửa bát cho đến giặt giũ phơi quần áo. Cứ mỗi lần tôi nói “Để em làm cho”, anh lại nở nụ cười, bảo tôi ngồi nghỉ ngơi. Sự thay đổi của anh khiến tôi ngỡ ngàng nhưng cũng đầy hạnh phúc. Tôi tưởng như mình đã có lại người chồng mà mình luôn ao ước bấy lâu nay.
Anh còn tặng tôi những món quà nhỏ, điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Tất cả khiến tôi ngây ngất trong niềm vui và hạnh phúc. Tôi cảm thấy may mắn khi chồng mình, dù là bác sĩ bận rộn, vẫn có thể thay đổi để trở nên tinh tế và quan tâm như vậy.
Thế nhưng, niềm hạnh phúc ấy không kéo dài lâu. Một ngày, khi dọn dẹp gầm bếp, tôi vô tình phát hiện ra một lọ nhỏ nằm trong góc. Ban đầu tôi tưởng đó là gia vị gì đó, nhưng khi nhấc lên, tôi mới nhận ra đây là một lọ thủy ngân. Tim tôi bỗng chùng xuống, không hiểu tại sao chồng mình lại cất giấu thứ này ở trong nhà. Thủy ngân vốn là hóa chất độc hại và hiếm khi xuất hiện trong nhà bình thường. Vì vậy, tôi càng cảm thấy bất an và nghi ngờ.
Tôi đã dành cả buổi tối để tự hỏi liệu lọ thủy ngân này có liên quan đến sự thay đổi gần đây của anh hay không. Có lẽ nào anh gặp vấn đề sức khỏe nghiêm trọng và không muốn nói cho tôi biết? Tại sao anh lại trở nên ân cần, chu đáo, như thể cố gắng bù đắp điều gì đó?
Cuối cùng, không thể chịu nổi những nghi ngờ và lo lắng, tôi quyết định hỏi thẳng anh. Khi tôi đưa lọ thủy ngân ra, mặt anh hơi biến sắc. Anh thở dài, nắm chặt tay tôi và nói ra sự thật.
Anh kể rằng, gần đây anh phát hiện mình bị nhiễm độc thủy ngân do công việc tiếp xúc nhiều với các thiết bị y tế cũ có chứa thủy ngân. Vì công việc, anh đã phải chịu đựng trong im lặng và cố gắng tìm cách điều trị. Nhưng vì không muốn tôi lo lắng, anh giấu nhẹm đi, âm thầm tự chữa trị tại nhà. Cảm giác cái chết có thể cận kề khiến anh nhận ra bao năm qua mình đã vô tâm với tôi, chưa thực sự yêu thương, quan tâm đến tôi như một người chồng nên làm.
Khi thấy tôi ngạc nhiên, chồng tôi nắm lấy tay tôi và giải thích cặn kẽ lý do tại sao lại có lọ thủy ngân trong nhà. Anh kể rằng gần đây, trong quá trình làm việc tại bệnh viện, anh thường xuyên phải tiếp xúc với một số thiết bị y tế cũ chứa thủy ngân, vốn là loại chất độc hại nhưng khá phổ biến trong các dụng cụ y tế của các phòng thí nghiệm, nhất là những thiết bị đã lâu không còn sử dụng.
Do lượng thủy ngân anh tiếp xúc vượt mức an toàn, cơ thể anh bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu ngộ độc như đau đầu, mệt mỏi, và dễ cáu gắt. Vì không muốn để tôi lo lắng, anh không đến bệnh viện để điều trị mà cố gắng tự chữa trị tại nhà bằng cách sử dụng một phương pháp lọc độc đơn giản, tự mình lưu trữ một lượng nhỏ thủy ngân tách ra trong quá trình xử lý. Anh định mang nó đi tiêu hủy theo quy định, nhưng lại chưa kịp làm thì tôi vô tình tìm thấy lọ này khi dọn dẹp.
“Anh biết đáng lẽ không nên để ở đây,” anh trầm giọng, “Nhưng anh sợ nếu nói ra, em sẽ lo lắng và chẳng dám đến gần anh nữa. Anh cũng sợ… nếu có gì bất trắc, anh không kịp để lại gì cho em ngoài những ký ức tốt đẹp. Anh không muốn em phải nhớ về anh như một người chồng vô tâm.”
Nói đến đây, anh cúi đầu xin lỗi, nước mắt chảy dài. Anh chỉ muốn dành cho tôi những ngày tháng hạnh phúc, bù đắp cho những tháng ngày anh mải mê công việc mà quên đi vợ mình.
Nghe những lời ấy, tôi ôm chặt lấy anh. Dù cảm giác mất mát và lo lắng vẫn còn, nhưng tôi biết rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua. Tình yêu không chỉ là những lời lãng mạn hay món quà, mà là sự đồng hành, chấp nhận và tha thứ. Dù tương lai có ra sao, tôi vẫn sẽ ở bên anh.