Vợ tôi không may mất vì đợt dịch hơn ba năm trước, khi ấy bé thứ hai mới được hơn một tuổi. Hôm vừa rồi, giỗ hết việc cho vợ tôi. Ngày chuẩn bị về quê, cha vợ gọi tôi và chị nói chuyện riêng, ông nói: “Cha nghĩ thế này, con không thể một mình nuôi con, cũng không thể một mình sống tới già được, con nên lấy vợ. Sau đó quay sang chị vợi tôi nói “Con thương cháu thì làm vợ em nó đi…..”

Bố vợ gợi ý tôi cưới chị vợ

“Vợ đã mất nhưng tình yêu tôi dành cho vợ vẫn vẹn nguyên, nên tôi sợ mình sẽ làm chị khổ.

Tôi và vợ kết hôn mười năm trước sau khi trải qua gần ba năm yêu nhau. Tôi yêu sự giản dị, mộc mạc, nét chịu thương chịu khó và đặc biệt hiểu chuyện của người con gái miền Trung ấy.

Trong quãng thời gian yêu nhau, chúng tôi hầu như không cãi vã hay mâu thuẫn gì. Cưới xong, chúng tôi ở lại thành phố lập nghiệp. Sau khi có bé trai đầu lòng, công việc của chúng tôi tốt lên rất nhiều và đã mua được nhà ở thành phố, rồi sinh bé thứ hai.

Vợ tôi không may mất vì đợt dịch hơn ba năm trước, khi ấy bé thứ hai mới được hơn một tuổi. Ngày hay tin vợ mất, tôi đau tới mức không thể nhận thức được mọi thứ xung quanh.

Thấy chị dâu không thể có con, anh tôi nói ra bí mật từ thời chưa lấy vợ

Khi tỉnh lại, tôi nghĩ sao ông trời lại đối xử với mình như vậy. Tôi thương người vợ bạc mệnh, thương các con thơ dại, thương chính mình. Không biết một mình có nuôi nổi hai con không. Sau bao khó khăn, tôi cũng đưa được vợ về, lo hậu sự, dặn lòng thay cả phần em để lo cho con.

Chị vợ nhỏ hơn tôi một tuổi, làm cùng thành phố, là giáo viên dạy tiếng Nhật. Khi vợ tôi mất và hết giãn cách, chị gọi thêm mẹ vợ ngoài quê vào, cùng tôi nuôi cháu. Thời gian dần trôi, trộm vía các con hay ăn, khỏe mạnh.

Tôi luôn biết ơn mẹ, chị và cả gia đình vợ đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cả hai con đều gọi chị là mẹ, luôn tự hào là con có hai mẹ, một mẹ sinh con ra và một mẹ nuôi con khôn lớn. một mẹ đang ở trên thiên đường và một mẹ ở đây.

Về tôi, từ khi vợ mất, tôi không màng đến chuyện gì khác ngoài việc kiếm tiền và dành thời gian còn lại cho các con. Có mấy chị em làm chung biết tôi góa vợ có ý tiến tới nhưng tôi luôn giữ khoảng cách.

Tôi không muốn lợi dụng họ, cũng không có ý định lấy vợ lần nữa. Vì nhiều lý do, đầu tiên là vì con, thứ hai vì tình yêu tôi dành cho vợ vẫn còn nguyên vẹn, nếu đến với ai chắc chắn người ta sẽ khổ.

Nói về chị vợ, ngày trước chị yêu một anh gần năm năm, đến khi về ra mắt, bên nhà trai không ưng, cấm cản không cho tiến tới. Anh kia nghe gia đình và chia tay chị.

Từ đó, chị không có thêm mối quan hệ chính thức nào dù nhiều người theo đuổi, vì chị khá xinh, dịu dàng, hiểu chuyện và luôn nghĩ cho người khác. Cha vợ giục lấy chồng, chị nói lấy thì ai chăm tụi nhỏ.

Hôm vừa rồi, giỗ hết việc cho vợ tôi. Ngày chuẩn bị về quê, cha vợ gọi tôi và chị nói chuyện riêng, ông nói: “Cha nghĩ thế này, con không thể một mình nuôi con, cũng không thể một mình sống tới già được, con nên lấy vợ.

Sau đó quay sang chị nói: “Con thương cháu thì làm vợ em nó đi, thay vợ nó chăm sóc cho chồng con nó”. Chị ngượng ngùng, còn tôi khá bất ngờ. Vì trước giờ, tôi coi chị không khác gì chị ruột. Tôi thương chị, cũng lo lắng khi chị ốm, khi chị đi đâu mà về trễ nhưng tôi biết đó chỉ là tình thân.

Dù ở cùng với nhau ba năm nhưng tôi chẳng có cảm giác gì khác dù trong ý nghĩ. Bởi tình yêu tôi dành cho vợ vẫn vẹn nguyên, nên tôi sợ mình sẽ làm chị khổ khi lấy mà không có tình yêu. ”

Tôi ngồi trầm ngâm suy nghĩ mãi sau cuộc trò chuyện hôm đó với cha vợ và chị. Câu nói của ông cứ ám ảnh trong đầu tôi: “Con không thể một mình nuôi con, cũng không thể một mình sống tới già được.” Có lẽ ông nói đúng, nhưng tình yêu trong tôi vẫn chỉ dành cho người vợ đã khuất. Tôi sợ rằng mình không thể trao cho chị tình cảm trọn vẹn như một người chồng, rằng tôi sẽ làm chị tổn thương vì sự trống trải không thể lấp đầy.

Thời gian sau đó, tôi thấy mình cố gắng tránh mặt chị. Tôi không muốn mọi chuyện trở nên ngượng ngùng, cũng không muốn chị phải chịu áp lực nào. Nhưng càng tránh, tôi lại càng nhận ra mình đang thiếu đi một người bạn đồng hành thầm lặng. Chị đã luôn ở đó, từ khi vợ tôi qua đời, chăm sóc con cái, động viên, giúp đỡ tôi qua những ngày tháng khó khăn nhất. Những đêm con ốm, những lần tôi ngã bệnh, những buổi tối đi làm về muộn… Chị âm thầm ở bên, đảm nhận vai trò của một người mẹ, một người chị, và hơn cả, là một người bạn tri kỷ.

Một buổi tối, khi cả nhà đã ngủ, tôi vô tình gặp chị ngồi một mình trong bếp, đôi mắt lặng lẽ nhìn bức ảnh gia đình của tôi và vợ. Tôi bước đến ngồi xuống bên cạnh, cả hai lặng im hồi lâu, không ai nói một lời. Một lúc sau, chị chậm rãi lên tiếng, giọng như lạc đi:

“Em biết tình cảm anh dành cho vợ vẫn còn đó. Em không muốn làm anh phải bận tâm, càng không muốn mình trở thành gánh nặng. Em chỉ muốn ở bên các cháu, như một người dì, một người mẹ mà chúng có thể dựa vào. Nếu một ngày nào đó, anh tìm được người mà anh thật sự yêu thương, em sẽ rời đi, chỉ mong tụi nhỏ luôn được hạnh phúc.”

Quang Sự chia sẻ lý do gọi Kiều Anh là "chị vợ" và màn kết hợp ăn ý trên  phim giờ vàng

Lời nói ấy khiến tôi chết lặng. Chị không mong đợi gì ở tôi, thậm chí sẵn sàng rời xa chỉ để tôi có thể sống theo đúng cảm xúc của mình. Một người phụ nữ thấu hiểu, hy sinh và bao dung đến thế, lại chấp nhận đứng sau, không cần danh phận hay sự đền đáp. Tôi nhận ra mình đã vô tình làm tổn thương chị, vì cứ mãi chần chừ mà không cho chị một lời rõ ràng.

Nhìn chị, tôi không thể không tự hỏi, liệu có phải tôi đã sống quá nhiều trong quá khứ mà không nhận ra rằng một tình yêu mới đã lặng lẽ nảy mầm trong những tháng ngày khó khăn này? Liệu có phải tình yêu dành cho vợ quá lớn khiến tôi cố phủ nhận rằng mình đang dần yêu mến chị – một người phụ nữ giản dị và bao dung, giống như vợ tôi ngày xưa?

Trong lòng dấy lên cảm giác xốn xang mà lâu lắm rồi tôi chưa từng cảm nhận. Tôi biết điều mình cần làm bây giờ là gì: chân thành đối diện với cảm xúc của bản thân và trả lời câu hỏi mà tôi đã luôn né tránh suốt thời gian qua. Buổi tối hôm đó, tôi ngồi lại cùng chị, và lần đầu tiên sau ba năm, tôi cho phép mình thành thật với lòng mình – về chị, về tình yêu của tôi với vợ, và về hy vọng mới mẻ đang dần nhen nhóm trong tim.