Tôi năm nay đã gần 60t, đã có 3 tỷ tiết kiệm định để lúc m:;a chay. Tôi gọi con cả và con thứ 2 về họp, vì con út ở quá xa nên họp qua điện thoại. Tôi thông báo mình có 3 tỷ tiết kiệm nên sẽ không phải nhờ cậy kinh tế con nào. Chỉ cần các con đón tôi đến sống cùng, chi phí ăn ở, thuốc men viện phí (lỡ tôi có bệnh) tôi tự lo liệu được. Ấy thế mà các con lại đưa ra điều kiện còn khó chấp nhận hơn….

Mẹ con tôi không tìm được tiếng nói chung.

Tôi năm nay 52 tuổi, đã về hưu, chồng tôi mất 3 năm trước do bệnh nặng. Trước khi mất, ông ấy bảo tôi phải đến nhà các con ở, không đồng ý để tôi ở một mình vì sợ tôi lâm bệnh nặng rồi mất lúc nào không ai hay.

Vợ chồng tôi có 3 tỷ tiền tiết kiệm để dưỡng già nhưng chồng tôi chưa kịp hưởng thụ thì đã mất. Từ lúc phát bệnh tới khi ông ấy qua đời chỉ vỏn vẹn nửa tháng. Sự ra đi của chồng khiến tôi suy sụp, phải vùi đầu vào công việc cho quên đi nỗi đau. Tới giờ nghỉ hưu thì mới thấy trống vắng và thương nhớ ông ấy.

Chúng tôi có 3 người con trai, không có con gái. Con trai út lập nghiệp ở thành phố khác, cách nhà gần 900 cây số. Còn 2 con lớn thì ở thành phố gần hơn, chỉ cách 100km. Nhưng chẳng mấy khi các con về thăm tôi. Lý do là bận rộn công việc, bận gia đình, con cái rồi bận giao lưu sếp nọ, đối tác kia… Tôi cứ mong hết ngày này tới ngày khác, các con cũng chẳng về thăm hỏi. Chỉ lần nào tôi tự đi ra thành phố tới nhà các con thì còn được gặp các cháu.

Tôi rất buồn, tự hỏi có phải tại thời trẻ mình mải mê công việc quá, bỏ bê các con nên giờ tình cảm mẹ con không được thân mật gắn bó? Hồi trẻ tôi và chồng phải đi làm suốt ngày kiếm tiền nuôi 3 con ăn học, việc nhà gần như để hết cho con cả làm, từ chăm em cho tới cơm nước dọn dẹp.

Lớn lên, lần lượt các con vào thành phố học tập và lập nghiệp, rồi kết hôn và ở lại đó. Không đứa nào chịu về quê với bố mẹ già. Chúng bảo về quê không có việc làm, đời sống khó khăn nên quyết bám trụ lại thành phố.

 

Tôi U55, có 3 tỷ tiết kiệm nhưng các con đều ra điều kiện khó chấp nhận để đón mẹ đến sống cùng - Ảnh 1.

Quay lại hiện tại, tôi đã nghỉ hưu, vẫn còn sức khỏe nên muốn đến nhà các con ở để chăm cháu và cũng để tuổi già được ở bên người thân.

Tôi gọi con cả và con thứ 2 về họp, vì con út ở quá xa nên họp qua điện thoại. Tôi thông báo mình có 3 tỷ tiết kiệm nên sẽ không phải nhờ cậy kinh tế con nào. Chỉ cần các con đón tôi đến sống cùng, chi phí ăn ở, thuốc men viện phí (lỡ tôi có bệnh) tôi tự lo liệu được, tôi còn có thể hỗ trợ các con bằng tiền lương hưu hằng tháng của mình.

Thế nhưng con cả thì bảo nhà chật chội, giờ tôi đến ở cùng, sắp xếp phòng ốc cho tôi rất khó. Nên nếu tôi muốn con đón đến thì đưa cho con 3 tỷ tiết kiệm kia để con mua căn nhà khác rộng rãi hơn, có đủ phòng cho mọi người. Tôi vẫn còn lương hưu, có thể sử dụng để chi tiêu sinh hoạt hằng tháng và tiết kiệm lỡ đau bệnh.

Tôi nghe xong thì có hơi hốt hoảng, chưa biết phải trả lời thế nào. Con trai thứ 2 đã nói nhà con rộng hơn, cứ để con đón mẹ đến ở cùng. 3 tỷ kia con chỉ xin 1 tỷ để mua ô tô tiện đi lại và để đi gặp khách hàng tăng thêm độ uy tín, còn 2 tỷ mẹ giữ lại dưỡng già.

Con trai út thì nói con ở xa, lại ở rể nên không đón mẹ đến ở cùng được. Thôi thì việc báo hiếu đành nhờ 2 anh trai.

Thế nhưng con cả thì nằng nặc xin tôi tiền mua nhà mới, con bảo các cháu cũng đã lớn, cần không gian riêng, giờ mẹ có tiền, không cho hẳn thì cho con mượn để giải quyết việc trước mắt là mua nhà rộng hơn. Còn sau này vợ chồng con kiếm được sẽ trả lại mẹ.

Con thứ 2 thì nhất quyết xin 1 tỷ để mua xe, đầu tư cho công việc và cũng hứa sẽ trả lại tôi nếu sau này làm ăn tốt, có tiền dư. Tự nhiên buổi họp gia đình biến thành cuộc khẩu chiến đòi tiền. Đứa nào cũng có những lý lẽ tôi không chấp nhận được. Tôi bảo các con cho tôi suy nghĩ vài hôm rồi trả lời.

Tôi thật sự rối trí, không biết có nên tiếp tục đến nhà các con ở không? Và nếu đến thì nên ở với con nào?

Sau vài ngày trằn trọc suy nghĩ, tôi quyết định sẽ tự sống một mình ở quê nhà. Dù lòng vẫn còn ao ước gần gũi con cháu, nhưng việc phụ thuộc vào các con khi tuổi già mà không được tình cảm, lại cảm giác bị đòi hỏi, khiến tôi cảm thấy chông chênh. Tôi hiểu, mỗi người đều có cuộc sống riêng và những gánh nặng riêng phải lo. Thay vì buộc các con đón mình về và giữ tôi bên cạnh chỉ vì trách nhiệm, tôi sẽ tự sắp xếp lại cuộc sống, dùng số tiền tiết kiệm để chăm lo cho chính mình.

Tôi đã trải qua những mất mát và hiểu rằng không thể ép buộc tình cảm hay sự quan tâm. Khi nào con cái cần tôi, tôi vẫn sẽ có mặt, chỉ mong có được những buổi gặp gỡ vui vẻ và chân thành khi các con về thăm. Điều quan trọng bây giờ là tôi phải tự chăm lo sức khỏe và sống an yên. Sau tất cả, tôi nhận ra rằng việc yêu thương và giữ gìn những kỷ niệm quý giá trong lòng mới là điều khiến tôi vững vàng hơn.