Chồng tôi làm nghề lái taxi đã hơn ba năm nay. Anh bảo công việc này linh động, có thể kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Tôi cũng tin tưởng và thương anh vất vả. Thế nhưng, dạo gần đây, anh hay về nhà muộn, có khi gần sáng. Mỗi lần tôi hỏi, anh chỉ cười trừ, nói rằng chạy đêm kiếm được khách nhiều hơn. Nhưng ngày nhận lương, số tiền anh đưa tôi chẳng đủ cho những vất vả mà anh kể. Chỉ 7 triệu đồng – quá ít so với giờ giấc làm việc căng thẳng đó.
Trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện những nghi ngờ. Có phải chồng tôi đang che giấu điều gì? Lòng tôi thấp thỏm không yên. Rồi một tối, khi anh vừa rời nhà, tôi quyết định làm rõ mọi chuyện. Tôi gửi con sang bà ngoại, đeo khẩu trang kín mít, dùng một số điện thoại lạ gọi đặt xe, cố ý chọn địa điểm gần nhà mình.
Chưa đầy 15 phút, chiếc taxi quen thuộc của anh xuất hiện. Chiếc xe nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một người ngồi phía sau. Tôi mở cửa xe và ngồi vào, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Cho tôi đến cuối con hẻm Nguyễn Văn Hòa.”
Anh không nhận ra tôi. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, có lẽ vì khách đêm này ăn mặc kín mít. Chiếc xe lăn bánh. Anh không nói gì, chỉ chăm chú lái. Nhưng thay vì đi thẳng đến địa chỉ, anh lại rẽ vào một con đường vắng.
Tôi bắt đầu thấy lạ. “Anh đi đâu vậy?” Tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh.
“À… xin lỗi, tôi quên mất,” anh đáp, nhưng giọng có vẻ lúng túng.
Xe tiếp tục di chuyển thêm vài phút thì dừng lại. Chưa kịp hiểu chuyện gì, anh bước xuống xe, mở cốp sau và lấy ra một chiếc túi đen to. Anh lúng túng kéo khóa túi ra, nhìn vào trong, rồi quay lại nhìn tôi.
“Cô… cô làm ơn giữ bí mật chuyện này,” anh nói, giọng run run.
Tôi không kìm được nữa. “Anh đang làm cái gì vậy?” Tôi kéo chiếc khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt của mình.
Gương mặt anh tái mét. Anh lùi lại một bước, miệng lắp bắp:
“Em… em… tại sao lại ở đây?”
Tôi nhìn vào chiếc túi. Tim tôi thắt lại khi thấy bên trong là những tập tiền cũ, có cả đồ vật lạ lùng – một chiếc áo sơ mi dính đầy vết đỏ trông như m:áu. Tôi hét lên: “Cái gì đây? Anh đang làm gì?”
Chồng tôi quỳ sụp xuống đất, nước mắt trào ra. Anh thú nhận rằng gần đây anh nhận chở hàng “không giấy tờ” cho một người đàn ông lạ. Bắt buộc phải trở vào ban đêm người đó trả anh rất nhiều tiền mặt, nhưng anh không dám kể với tôi vì sợ tôi phản đối.
Nhưng còn chiếc áo trong túi thì sao? Chồng tôi run rẩy nói rằng trong một chuyến gần đây, hắn yêu cầu anh vứt bỏ chiếc túi này. Anh sợ hãi nhưng vì tiền mà nhắm mắt làm theo. Chỉ đến hôm nay, anh mới dám mở túi ra xem thì phát hiện ra chiếc áo cùng thứ gì đó giống máu.
Nghe đến đây, tôi không biết nên giận hay thương anh. Chúng tôi quyết định đến cơ quan công an trình báo ngay trong đêm. Và thật may, hành động đó đã giúp chồng tôi không vướng vào vòng lao lý. Hóa ra, chiếc túi là tang vật của một vụ cướp. Nếu anh không tự thú, rất có thể anh sẽ bị nghi ngờ là đồng phạm.
Ngồi ở đồn công an, tôi không kìm được mà hỏi chồng: “Vậy số tiền anh kiếm được từ những chuyến chở hàng lạ lùng đó đâu hết rồi? Anh đưa em chỉ vỏn vẹn 7 triệu mỗi tháng, mà anh bảo là chạy vất vả thế cơ mà!”
Chồng tôi cúi gằm mặt, hai bàn tay nắm chặt, giọng khàn đi: “Anh… anh dùng nó để trả nợ.”
Tôi sững người. “Nợ? Anh nợ ai mà em không hề biết?”
Anh thú nhận rằng cách đây vài tháng, anh bị một người bạn rủ rê chơi cá độ bóng đá. Ban đầu chỉ nghĩ chơi thử vài trận cho vui, nhưng càng thua lại càng muốn gỡ gạc. Đến khi nhận ra, số nợ đã lên đến gần 50 triệu đồng. Anh không dám nói với tôi vì sợ tôi thất vọng và trách móc, nên đành cắn răng nhận những chuyến chở hàng ban đêm, bất chấp nguy hiểm.
“Anh không muốn em và con phải gánh nợ vì anh. Anh nghĩ chỉ cần vài tháng nữa là trả hết, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi…” Anh nghẹn ngào nói.
Tôi vừa giận vừa thương. Chồng tôi đã để lòng tham và sự yếu đuối lôi kéo vào con đường sai trái, nhưng sâu thẳm, tôi biết anh làm tất cả cũng vì muốn bảo vệ gia đình. Tôi thở dài, nước mắt lăn dài trên má: “Anh nghĩ giấu em, tự mình gánh vác là tốt sao? Nếu chuyện này xảy ra thêm một lần nữa, gia đình mình sẽ ra sao? Từ giờ, mọi chuyện anh phải nói với em, chúng ta cùng giải quyết. Gia đình không phải để một người chịu đựng, anh hiểu không?”
Anh gật đầu, ánh mắt đầy hối hận. Lúc đó, tôi biết rằng, chỉ cần anh thực sự muốn sửa sai, tôi sẽ cho anh một cơ hội. Nhưng niềm tin đã sứt mẻ, và tôi cũng hiểu rằng, để gia đình trở lại bình yên, chúng tôi sẽ phải cố gắng rất nhiều.