Mới 42 tuổi, hắn đã có tất cả :công danh, tiền tài, địa vị… Một ngôi nhà khang trang, một cô vợ xinh đẹp và giỏi giang.
Ấy vậy mà không biết sao hôm nay, hắn thấy buồn bã, cảm thấy đời thật vô vị…
Vợ chồng hắn vừa “chiến tranh lạnh “tối hôm qua. Vì một nguyên nhân rất vớ vẩn… Dạo này hắn hay về muộn vì quá bận việc ở cơ quan.
Cảm thấy thật bế tắc, hết giờ ở sở, hắn quyết định không về nhà.
Hắn muốn một mình, và thật say!
Tạt vào một quán nướng vỉa hè, có rượu ngon… Hắn ngồi “hưởng sự đời “.
Mới ngà ngà vài li, chợt một người hành khất chìa bàn tay đen đủi trước mặt hắn, và không nói một lời nào.
Thoạt đầu, hắn không nghĩ đây là một người ăn xin, vì trông ông ta không tới nỗi quá tiều tụy.
Sau thấy bàn tay đó cứ mãi chìa trước mặt, hắn hiểu và rút ví.
Một phần, hắn vốn là người tốt bụng, phần nữa, cũng do đã ngà ngà say… Hắn móc cả một tệp tiền ra ấn vào tay người hành khất.
Một lần nữa, hắn lại trợn tròn mắt khi thấy người đó chỉ nhón lấy một tờ 50 ngàn.Còn thì đưa lại tất cả, kèm theo một lời cảm ơn mà hắn không bao giờ nghĩ đến!
_Cảm ơn người tốt bụng. Ngần này là đã đủ cho tôi sống tới trưa mai rồi.
Hắn ngắc ngứ trong họng :
_Tôi cho bác tất mà, bác cứ lấy mà dùng…
_Ăn mày, ăn xin chúng tôi, tích trữ tiền làm gì… Đêm ngủ, lưu manh nó cũng sờ nắn móc hết cả thôi.
Hắn chợt hiểu ra vấn đề.
_Thế bác ngồi uống với tôi li rượu nhé!
_Dạ, cảm ơn… Tôi cũng tới giờ “về “rồi.
Hắn hỏi một cách vô thức :
_Bác… Về đâu?
Người ăn xin nhỏ nhẹ :
_Về với bà ấy, và đứa con tật nguyền, em ạ. Về mái ấm của mình!
Bao nhiêu rượu đã uống, hình như trôi tuột ra khỏi bao tử của hắn.
Về nhà thôi chứ nhỉ, về với người vợ đang đợi hắn làm lành, đang âu lo vì đã muộn mà chưa thấy hắn về ăn cơm tối…
“Ai cũng có một tổ ấm của mình, chú em ạ “!
Sưu tầm