Cha tôi là kỹ sư, cha tôi đẹp, trí tuệ và điềm đạm. Cả cuộc đời ông chỉ đam mê một thứ duy nhất đó là kiếm tiền. Gia tài cha để lại cho hai chị em tôi là tri thức, ngoài vài ba ngôi nhà, mảnh đất còn có hai cái khách sạn tầm trung.
Cha và mẹ tôi là hai thái cực. Cha mê tiền kiếm tiền nhưng không dám tiêu tiền. Mẹ tôi không muốn vất vả kiếm tiền nhưng tiêu tiền thì ác liệt. Ngoài ra bà chỉ muốn sống một cuộc đời lãng mạn đầy ắp yêu đương mà không phải động tay động chân vào việc nhà và nội trợ.
Tôi không biết cha tôi đã sai hay đúng! Cả cuộc đời ông chỉ dành cho công việc, cho những thứ mà có thể kiếm ra tiền. Cha tôi tự cắt tóc, tự rửa xe, tự nấu mì tôm ăn sáng và mặc quần áo bình dân. Mẹ tôi, bà rất đẹp, ngoài công việc ở cơ quan bà đam mê những bước nhảy và đam mê những cuộc du lịch đó đây.Bà ít khi quan tâm đến chúng tôi và hầu như chúng tôi rất ít được ăn một bữa cơm bà nấu trọn vẹn .
Không hiểu sao hai con người, hai thái cực mà cha mẹ tôi vẫn sống với nhau suốt cả cuộc đời. Tôi đã từng rất ngưỡng mộ cha mình, cho dù những tháng năm học sinh ông luôn bắt buộc hai chị em tôi sống trong sự kham khổ và thiếu thốn để rèn ý chí vươn lên. Thằng em tôi vừa đi học vừa làm bồi bàn cho mấy quán ăn đầu phố. Tôi vừa học vừa làm thêm công việc pha chế để lấy tiền trang trải cá nhân. Mẹ tôi phản đối sự lạnh lùng của cha nhưng bà chẳng thể làm gì, bởi lương bà eo hẹp, ngoài đóng góp một phần tiền lương cho chi tiêu ăn uống của gia đình. Số tiền còn lại bà lúc nào cũng thiếu trong việc sắm sanh và du hý.
Năm tôi mười tám tuổi, tôi chưa ý thức được vẻ đẹp hình thể của mình, nhưng ra đường hay bất cứ nơi đâu, ánh mắt thanh niên trai tráng hay đàn bà con gái họ đều miệt mài nhìn tôi pha cả ghen tỵ lẫn ngỡ ngàng. Một lần, thằng em trai tôi nói: Tối qua em bê phở, hai anh ở khu phố mình ăn. Họ nói với nhau rằng thằng này có một con chị đẹp tuyệt trần ông ạ. Nhưng vẻ ngoài của nó chả là gì so với nội tâm. Nó giản dị, trong veo và học cực giỏi, lam làm. Ai đời nhà giàu mà chả biết tý ăn chơi với đua đòi của bọn choai choai mới lớn…
Tôi cứ sống giữa hai đầu xa cách của mẹ cha, một là thực tế đến phũ phàng, hai là lãng mạn đến dớ dẩn thế cho đến khi ra nước ngoài du học. Trước khi đi, mẹ đưa tôi đến một Clup mà mẹ nói là mẹ hay tụ vạ. Mẹ với bộ váy rực đỏ tới mức chói chang, phấn son và nước hoa đẫm đìa đi bên tôi, đứa con của mẹ với chiếc quần bò bạc phếc và chiếc áo thun cũ đến lạnh lùng. Bây giờ đủ khôn và trí tuệ, tôi nghĩ rằng khi tôi bước vào Bar cùng mẹ, là khi tôi chấp nhận hạ thấp mình xuống so với trước đây. Sự trong trẻo, hồn nhiên của tôi mọi đàn ông trong Bar đều đánh giá rất thấp. Họ nhìn tôi bằng con mắt khát thèm của giống đực và ánh mắt khả ố chả cần phải giấu che. Phẩm giá của tôi bị đánh đồng mẹ nào con nấy. Tối ấy trong Bar, mẹ tôi uống rượu mạnh với nhiều bạn đàn ông của mẹ. Họ uống và ôm nhau nhún nhẩy trước mặt tôi. Những người bạn của mẹ họ thản nhiên nhìn tôi, có người còn nháy mắt rất kém nghiêm túc. Tôi muốn về thì mẹ giữ tay tôi lại.
Mẹ nói, rồi sau này con cũng sẽ vào đời, đời đầy cạm bẫy và giông gió. Đàn ông khắp muôn nơi đều háo sắc giống nhau. Con của mẹ thì quá xinh đẹp và quá trong trẻo. Thà ở đây, con bên mẹ, nhìn thấy những khả ố ở đời, còn hơn ra ngoài kia, con một mình dò dẫm, rồi con cũng sẽ phải đối mặt với những khả ố đó, nhưng dò dẫm và ngộ nhận chán chê rồi mới hiểu ra.
Sau lần ấy tôi không bao giờ đi cùng mẹ nữa.
Cha cho tôi nghị lực, sự quyết tâm và mạnh mẽ từ những năm tháng rất trẻ thơ. Học xong cấp ba, tôi tự mình tìm trường du học bên Nhật. Tự liên hệ, tự đạt chứng chỉ yêu cầu nhập học của trường. Sang bên đó, năm đầu tiên cha đều đặn gửi tiền nuôi tôi ăn học. Ổn định và quen môi trường mới, tôi xin được đi làm thêm để có tiền trang trải việc học của mình. Cha tôi vẫn gửi tiền đều đặn, cha nói nếu con muốn con có thể không phải đi làm chỉ cần chuyên tâm học hành là đủ. Giờ là lúc con có thể thụ hưởng thành quả cố gắng của cha con mình.
Những tháng năm du học là những tháng năm tôi với cha mình kết nối nhiều nhất qua những dòng tin nhắn và những cuộc gọi hàng ngày. Tôi thấy cha tôi rất sâu sắc, tình cảm chứ không lạnh lùng như ngày xưa mẹ tôi vẫn nói.
Tình yêu của cha đối với con cái nghiêm khắc. Tôi nghĩ cha đã đúng khi bắt chúng tôi tư duy độc lập, tự đi vững vàng trên đôi chân của chính chúng tôi.
Kiếm tiền đúng là một việc rất khó khăn và vất vả. Biết vất vả kiếm tiền thì sẽ biết cách chắt chiu những thành quả của mình.
Tôi không biết mẹ tôi từng đi qua bao nhiêu cạm bẫy và bị mắc bao nhiêu dối lừa của người đời. Cuối cùng đọng lại, tôi thấy mẹ già rồi vẫn xinh đẹp, khoẻ khoắn và vui vẻ.
Chắc mẹ biết cách cân bằng và khôn khéo để đi qua những cạm bẫy và dối lừa của người đời. Mẹ bảo cả đời mẹ không một giây phút nào ngừng được yêu đương, cho dù vẫn biết tình yêu là trò chơi dại dột và đàn ông là man trá.
Tôi không biết cha có tình yêu nào nữa lớn lao hơn tình yêu với tiền bạc không. Tôi chỉ thấy cả đời cha chiu chắt và tằn tiện.
Trưởng thành rồi tôi ngẫm lại những lời mẹ nói, đúng là người đời giăng đầy cạm bẫy và dối lừa. Nhưng nếu tôi tự đi và đứng vững trên đôi chân của mình bằng tri thức và sự tự tin, thì đời sẽ bớt đi phần giông bão là không có tiền.
CHA VÀ MẸ CỦA TÔI
Tác giả : Loan Ngẫn
Bài sưu tầm.