Tôi là Phạm Thị Huệ, một người phụ nữ từng mơ ước xây dựng tổ ấm vững chãi giữa lòng Hà Nội, để rồi lại rơi vào cảnh mất tất cả vì những quyết định vượt quá khả năng của mình.
Tôi làm kế toán, chồng tôi là nhân viên kinh doanh cho một công ty phân phối đồ bảo hộ lao động. Tổng thu nhập của chúng tôi khoảng 30 triệu đồng mỗi tháng, không phải dư dả nhưng cũng đủ để sống ổn định. Sau 15 năm bươn chải nơi đô thị, chúng tôi tích góp được 700 triệu đồng và quyết định bán căn nhà ở quê với giá 900 triệu để có đủ tiền mua đất và xây nhà ở Hà Nội, thực hiện ước mơ an cư.
Chúng tôi tìm được một mảnh đất 45m², hai mặt ngõ, giá 1,4 tỷ đồng. Sau khi bán nhà quê và cộng tiền tích lũy, chúng tôi vẫn thiếu 500 triệu, phải vay ngân hàng, thế chấp chính mảnh đất ấy. Ban đầu, kế hoạch chỉ là xây một căn nhà 3 tầng với chi phí 700 triệu, trả nợ ngân hàng dần trong 10 năm, mỗi tháng 10 triệu đồng. Mọi thứ nghe có vẻ trong tầm tay.
Nhưng khi bắt tay vào xây dựng, chi phí đội lên. Số tiền vay ngân hàng không đủ, chúng tôi phải vay thêm anh em, họ hàng, tổng cộng hết 900 triệu đồng. Căn nhà hoàn thành khang trang với 3 tầng, 1 tum, ô tô đi vào tận nhà. Tuy nhiên, khoản nợ ngân hàng 700 triệu và nợ người thân 200 triệu bắt đầu trở thành gánh nặng.
Chúng tôi cắt giảm mọi chi tiêu, mỗi tháng chỉ dành 10 triệu để sống, 20 triệu còn lại trả nợ. Nhưng rồi tôi mang thai. Thai kỳ của tôi không thuận lợi, phải nằm yên một chỗ để giữ thai, không thể đi làm. Chồng tôi trở thành trụ cột duy nhất, với mức lương 17 triệu đồng. Chúng tôi bắt đầu hụt hơi. Tiền vay mượn ngày càng chồng chất, và áp lực đè nặng lên cả hai vợ chồng.
Tôi quyết định bán hàng online để kiếm thêm thu nhập, nhập đủ loại quần áo về bán. Nhưng không may, hàng không bán được, tôi lỗ hơn 50 triệu đồng. Cùng lúc, công ty của chồng tôi gặp khó khăn, nợ lương suốt nửa năm. Anh giấu tôi, tự đi vay tín dụng để trả nợ ngân hàng, nhưng khi tôi phát hiện ra, số nợ đã lên tới hơn 200 triệu đồng từ các thẻ tín dụng.
Ngày nào nhà tôi cũng có người đứng dưới gọi cửa đòi nợ. Chúng tôi mệt mỏi đến mức phải ra quyết định đau lòng: bán căn nhà mơ ước để trả nợ. Dù chi phí xây dựng và mua đất là 2,3 tỷ đồng, chúng tôi chỉ bán được với giá 1,7 tỷ. Sau khi trả hết nợ, số tiền còn lại chưa đầy 700 triệu.
Từ chỗ có nhà khang trang, chúng tôi phải chuyển vào một căn chung cư mini nhỏ hẹp để ở tạm, gần trường học của con. Nhưng kỳ lạ thay, dù chật chội, tôi cảm thấy thoải mái hơn. Những đêm mất ngủ vì nợ nần đã không còn.
Giờ đây, tôi hiểu một bài học sâu sắc: đừng bao giờ vay nợ quá nhiều để xây dựng một ước mơ quá lớn so với khả năng kinh tế của mình. Biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Nếu không tính toán kỹ lưỡng, chúng ta rất dễ rơi vào cảnh tay trắng như gia đình tôi. Nhưng tôi tin, với sự đồng lòng của hai vợ chồng, chúng tôi sẽ xây dựng lại từ đầu.